Vài ngày sau, đại điển khai phái long trời lở đất của Phi Tiên môn cũng bắt đầu.
Nói rằng long trời lở đất, là bởi vì đại điện này dường như đã thu hút ánh mắt
của cả Thiên Linh vực.
Thật ra một vương triều thay đổi vua đổi chúa cũng không thể hấp dẫn được sự
quan tâm lớn như vậy.
Nhưng mặt khác, vào ngày đại điển hôm đó, ngoài Phi Tiên môn ra thì chẳng có
nơi nào có biển người đông nghìn nghịt như vậy.
Khương Thành dậy từ rất sớm, thay một bộ lễ phục màu đỏ, cảm thấy tinh thần
thoải mái, sảng khoái.
Là chưởng môn, hôm nay phải tuyên bố trước tất cả mọi người ở Thiên Linh
vực rằng – Hắn đến đây, hắn chinh phục!
Từ phía xa, một nhóm đệ tử nhìn thấy hắn.
Đan Thái lập tức hét to lên.
“Ồ, ai thế nhỉ?”
“Sao mà đẹp trai ghê vậy ta?”
Bước lại gần để nhìn, càng muôn phần kinh ngạc.
“ Oa! Hóa ra là chưởng môn!”
“Ta đã nói rồi, ai có thể đẹp trai kinh thiên động địa, đẹp trai khủng khiếp như
vậy, người còn chưa đến, phong thái đã làm lu mờ cảnh sắc vạn dặm chung
quanh!”
Các đệ tử khác oán thầm trong lòng, ngươi nịnh hót có thể khoa trương hơn nữa
được hay không vậy, còn dùng cả điệu vịnh than nữa.
Nhưng mà phản ứng của bọn họ chậm quá.
“Chưởng môn lại đẹp trai hơn rồi.”
“Ta vừa nhìn là đã biết đó là ai, có phải ý của Đan sư huynh là ngày thường
chưởng môn không đẹp trai đúng không?”
“Mỗi ngày chưởng môn đều có một hình tượng mới, chỉ là do ngươi không giỏi
khai thác mà thôi.”
Đan Thái vô cùng tức giận.
Bây giờ những tên nhãi này thấy ai làm gì là học theo, cướp mất vị trí “vua nịnh
hót” của hắn, rõ ràng là không thể tha thứ.
Đặc biệt là Ngụy Miêu ở trong đám đệ tử đời thứ ba, đúng là trước nay chưa
từng nghĩ đến lời nói nói ra lại làm cho người ta kinh ngạc như vậy.
“Thiên bất sinh chưởng môn, vạn cổ như trường dạ.”
Rõ ràng sau khi nghe xong câu nói này, nét tươi cười vui vẻ trên khuôn mặt
Khương Thành càng sâu.
Hắn vỗ vỗ vai Ngụy Miêu, tỏ ý khen ngợi: “Năng lực của ngươi không tồi, ta
rất có niềm tin vào ngươi.”
“Ngày khai phái hôm nay là ngày lành tháng tốt, ta có một món đồ nhỏ muốn
tặng cho ngươi.”
Nói xong, ném một bảo khí hộ giáp qua.
Ngụy Miều nhanh tay đón lấy.
Nhìn thấy là bảo giáp, hắn phấn khích đến nỗi suýt nữa thì ngất xỉu.
Tròng mắt mọi người đều suýt rớt xuống.
Đù má, chỉ một câu nói như vậy mà đã có ngay được một bảo khí rồi?
Có nhầm hay không vậy?
Vài lần ban thưởng lúc trước đều là linh khi bát giai hoặc linh khí lục giai, hơn
nữa còn là dạng có tốc độ tu luyện nhanh.
Như vậy thì mọi người đều tâm phục khẩu phục.
Lần này…
Trong nháy mắt, mọi người đều tức méo mũi, hận không thể phanh thây tên tiểu
tử Ngụy Miêu này ra.
Người có tiềm lực cạnh tranh, không thể giữ lại!!
Ngày hôm nay Phi tiên môn đã trực tiếp mở cấm chế của bí cảnh, tất cả mọi
người đều có thể tùy ý ra vào.
Khương Thành làm vậy là để tránh cho khách khứa đến muộn mà không vào
được.
Hắn thực sự rất hiếu khách đó.
Cùng lúc đó, khách khứa từ bên ngoài bí cảnh cũng lục tục tiến vào.
Triệu Hồng Đức nhìn yêu hổ khổng lồ bay lượn phía trên lối vào bí cảnh, vừa
kinh ngạc vừa sợ hãi, còn có chút không thể tin được.
Cơ thể to lớn mười vạn dặm ở đó đủ để dọa mọi người sợ hết hồn rồi.
Nhưng trên thân của yêu hổ kia lại treo một cái biển.
“Hộ tông linh thú!”
Đồng thời nó còn khoác một dải lụa, bên trên cũng ghi một hàng chữ.
“Chào mừng đến với Phi Tiên môn!”
Thì ra là hộ tông linh thú, Phi Tiên môn này thật sự quá đáng sợ rồi, vậy mà có
thể có được khí thế như vậy.
Chẳng qua là cảnh tượng sao lại có chút kỳ diệu.
Trước lúc sắp bước vào cửa, hắn vừa thấy khó chịu vừa lo âu thấp thỏm.
Triệu Hoành Đức là tứ quản gia của Triệu gia ở thành Trúc Hà, gia tộc cách chỗ
này khoảng ba ngàn dặm.
Thành Trúc Hà không có bất kỳ một thế lực nào nổi trội cả, ngay cả gia chủ
Triệu gia cao nhất cũng chỉ mới Linh Đài cảnh Nhất trọng, thậm chí còn không
bằng Đoan Mộc thế gia trước đây.
Trước đây nơi này là thánh địa Bất ngữ, không cho phép có bất kỳ thế lực nào
trong phạm vị vạn dặm quanh đó vượt qua Thiên Mệnh cảnh.
Một cái tên thật đẹp, bảo vệ sự an ổn xung quanh.
Trước đại điển khai phái lần này của Phi Tiên môn, Khương Thành đã cử đệ tử
đến đây mời bọn hắn đến đây.
Triệu gia cách đây quá xa, ngày hôm đó là La Viễn tới mời.
Khi hắn đến, gia chủ Triệu gia và các trưởng lão ngoài mặt cung kính, miệng ai
nấy đều nói đồng ý.
Nhưng cho đến lúc hắn rời đi, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Phi Tiên môn đã tiêu diệt thánh địa Bất Ngữ rồi, không cần nói cũng biết là rất
mạnh.
Nhưng hiện tại tám đại thánh địa còn lại vẫn chưa bày tỏ thái độ, không một ai
có thể biết được rằng ngày nào Phi Tiên môn sẽ bị vây đánh cơ chứ.
Lần đi dự tiệc này, chỉ sợ rằng trong tương lai sẽ bị tám đại thánh địa kia coi là
đồng lõa, cùng bị thanh lý.
Đứng trước thánh địa đó, Triệu gia không bằng hạt bụi.
Vì thế, gia tộc đã mở cuộc họp ngay trong đêm, cuối cùng đưa ra quyết định.
Để cho tứ quản gia Triệu Hồng Đức đi dự tiệc, nếu Phi Tiên môn hỏi thì sẽ bảo
rằng đại diện cho Triệu gia đến đây.
Nếu như trong tương lai Phi Tiên môn bị tiêu diệt, bị truy cứu trách nhiệm, sẽ
nói ràng hắn không phải là người của Triệu gia, là do một mình hắn tự đến.
Triệu Hồng Đức rất rõ ràng sứ mệnh của mình, vậy nên hắn rất lo lắng bồn
chồn.
Sau khi ghi tên ở bên ngoài bí cảnh.
Ngay lập tức nghe thấy một vị đệ tử thét to một tiếng: “Triệu gia ở thành Trúc
Hà đến!”
“100 thỏi lễ kim linh thạch trung phẩm!”
Lễ kim này hoàn toàn là một quy trình đã thành tục lệ rồi.
Từ bên trong bí cảnh lao ra một thân ảnh quen thuộc, La Viễn hiện ra.
“Ơ, ngươi là người của Triệu gia sao? Hôm đến đó mời ta không nhìn thấy
ngươi mà!”
Vị này vậy mà là tiên sư đạo cung giới, Triệu Hồng Đức lập tức hết sức lo sợ
mà khom lưng: “ Ôi, gia chủ gần đây có việc gấp, cho nên đã cử ta thay người
đến đây.”
Thật ra La Viễn cũng biết được sự lo ngại của gia tộc này, đương nhiên sẽ hiểu
đây chỉ là mượn cớ.
Chẳng qua là cũng không làm khó hắn ta, còn giữ chặt tay hắn: “Đến là tốt rồi,
ha ha, mời!”
Nói xong, hắn tự mình dẫn Triệu Hồng Đức tiến vào bí cảnh.
Sau khi đi vào, còn có một vị đệ tử đời thứ ba mang theo Triệu Hồng Đức bay
đến điện tiếp đón.
Sau khi hắn rời đi, Ấn Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh huých huých khủy tay vào La
Viễn.
“Người ngươi mời đến chỉ mới Tụ Nguyên cảnh Lục trọng à, cũng hơi mất mặt
rồi đấy?”
Lúc này La Viễn mới nhún vai không biết phải làm sao: “Ta cũng không có
cách nào hết, có thể đến được một người cũng đã tốt lắm rồi.”
“He he, chưởng môn sẽ không cáu đấy chứ? Suy cho cùng thì hắn cũng là tiên
nhân, nhưng kết quả lại mời một vị khách có thực lực thấp kém đến.”
“Ôi, có thể đấy, lão nhân gia đó là người rất coi trọng mặt mũi.”
“Ô hô! Ngươi ở sau lưng nói xấu hắn, ta phải đi mách hắn!”
“Sao ngươi ác quá vậy?”
Lúc này, bên ngoài lại có người hét to.
“Bạch Vũ Kiếm Thánh của vương triều Cổ Yến đến!”
“Lễ kim… một trăm lượng hoàng kim!”
Nghe được hai từ “Kiếm Thánh”, tất cả mọi người có mặt không kiềm nổi kinh
ngạc, nhao nhao liếc nhìn.
Những người có chứa chữ “thánh” trên danh hiệu đều là những cao thủ Thánh
Giai.
Không phải chứ, vậy mà lần này có người mời được cả thánh giai đến đây dự
tiệc sao?
Đến cả La Viễn cũng giật mình, vội vàng bay ra ngoài lần nữa.
Nhìn thấy ngay một vị nam tử trung niên khoảng 30 tuổi đứng ở bên dưới,
khuôn mặt rất gầy, ánh mắt bình tĩnh, thân hình cao lớn, sau lưng có một thanh
trường kiếm cổ kính.
Trong số rất nhiều người, hắn là kẻ duy nhất mặt không đổi sắc sau khi nhìn
thấy Tam Nhãn Hổ.
Uyên đình nhạc trì, khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải là người
thường.
Tuy nhiên sau khi dùng thần niệm điều tra thì hắn lại không biết nên khóc hay
cười.
Vậy mà người này chỉ mới là Tôi Thể cảnh Lục trọng.
Hắn lập tức thấy Ấn Tuyết Nhi bay nhanh ra chào đón.
“Oa, ngươi đến thật rồi!”
“Hoan nghênh hoan nghênh…!”
Tôi Thể cảnh không biết bay, còn vị kiếm thánh Bạch Vũ này bay vọt lên cao,
nhảy vọt trăm trượng, nhưng còn cách rất xa lối vào bí cảnh trong hư không.
Nếu không phải là Ấn Tuyết Nhi kịp thời xuất hiện, ở trên không trung túm chặt
hắn, chỉ sợ rằng hắn đã ngã xuống rồi.