Chương 383: Ngủ trưa
Ăn cơm trưa xong, ai nên làm cái gì thì đi làm cái đó.
Có thể vì Phùng Thư Nhân hôm nay trong lòng có chút rối loạn, cho nên cô bé cũng không chạy loạn khắp nơi mà đi đến bên chỗ ao cá. Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi thì ở giữa sân chơi cầu trượt với bốn con thú con (hai hổ, hai gấu), trẻ con lúc nào cũng dư thừa tinh lực.
Về phần Cổ Dục, hắn tất nhiên không thể đi cùng Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đi chơi cầu trượt được, cho nên lúc này hắn nằm trên ghế sa lông xem TV một lúc, hơi có cảm giác buồn ngủ.
Con người chính là như vậy, thời tiết mùa xuân và mùa thu dễ làm người ta mệt mỏi và buồn ngủ. Hơn nữa đây còn là Đông Bắc, mùa đông đến là muốn ngủ đông luôn.
Cho nên một năm bốn mùa đều buồn ngủ là rất bình thường, nhất là buổi chiều sau khi ăn cơm trưa.
Đương nhiên, nói nhiều như vậy cũng chỉ là lời chém gió. Nguyên nhân chủ yếu là do đồ ăn, máu trong người đều chạy đến dạ dày hỗ trợ tiêu hóa dẫn đến não bộ và những bộ phận khác bị thiếu máu. Cho nên chân tay sẽ như nhũn ra, và não bộ cũng cho ta một cảm giác rất mệt mỏi. Cơ bản thì cảm giác này chỉ kéo dài khoảng 2 tiếng rồi sẽ suy yếu dần.
Người già và trẻ con có thể thuận tiện ngủ một giấc, người trưởng thành thì không cần.
Có điều Cổ Dục là ai cơ chứ?
Cuộc sống của hắn bây giờ cũng chỉ theo đuổi một chữ “thoải mái”. Cảm thấy buồn ngủ thì hắn đi ngủ thôi, tựa vào gối dựa trên sa lông, chỉ chốc lát hắn đã ngủ thiếp đi.
Thế nhưng có thể do ngủ trên gối dựa sa lông không được thoải mái cho nên một lúc sau cái gối dựa đã bị hắn vứt xuống đất mà hắn cũng không phát hiện.
Đúng lúc Phùng Thư Nhân cũng từ bên ao cá quay lại, cô bé tất nhiên không phải quay về tìm Cổ Dục mà là về để lấy nước uống.
Khi cô nhìn thấy Cổ Dục nằm đó, thần xui quỷ khiến thế nào không biết, cô đi tới bên người Cổ Dục. Nhìn gương mặt Cổ Dục, Phùng Thư Nhân khẽ thở dài một hơi…
“Ai nha, thật là phiền phức… Sao lại vứt gối tựa xuống đất rồi, ngủ không thoải mái sao?” Nhìn Cổ Dục, nửa câu đầu thì nói là phiền phức, nhưng nửa câu sau lại lo lắng cổ của Cổ Dục khi ngủ sẽ khó chịu.
Suy nghĩ một chút, Phùng Thư Nhân chưa đi uống nước vội mà nhẹ nhàng nâng đầu Cổ Dục lên. Sau đó ngồi xuống ghế sa lông, từ từ đem đầu Cổ Dục đặt lên đùi của mình. Không biết mọi người đã thử qua dạng này chưa, nhưng không thể không nói, hình dạng của đùi quả thật rất thích hợp để gối đầu. Cứng mềm vừa vặn, còn rất co giãn, hơn nữa đùi còn có đường cong, vừa vặn đỡ vị trí xương cổ. Hai đùi cùng một chỗ thì có thể cùng lúc nâng đỡ luôn cả cái ót, thật sự là rất thoải mái.
Vốn là do gối tựa không thoải mái nên lông mày Cổ Dục khẽ nhíu chặt, sau khi đầu được gối lên đùi của Phùng Thư Nhân thì cũng nhẹ nhàng dãn ra. Nhìn dáng vẻ Cổ Dục, Phùng Thư Nhân khẽ nhếch miệng, sau đó khẽ nở nụ cười. Trước kia cô cũng chỉ là cảm thấy Cổ Dục rất đẹp trai, rất cường tráng, cũng rất lợi hại. Ở trong mắt cô, Cổ Dục giống như một ngọn núi cao vậy, đối với cô chỉ cần có Cổ Dục ở đây thì sẽ chẳng có vấn đề gì xảy ra.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ khi ngủ của Cổ Dục, cô không nhịn được nở nụ cười. Tiếp đó nhẹ nhàng đưa tay ra khẽ vuốt tóc mai của Cổ Dục.
Nhìn Cổ Dục, lúc này Phùng Thư Nhân không khỏi tưởng tượng ra cảnh, hai người bọn họ lúc này không phải là đang ở trong nhà Cổ Dục. Mà là ở trên băng ghế dài trong trường học, hai người lúc này đang mặc đồng phục, Cổ Dục thì gối lên đùi của cô đang ngủ. Cảnh tượng như vậy, quả thật là đẹp…
“Phi, nghĩ gì thế? Chẳng qua nếu thời gian có thể đứng im ngay lúc này thì tốt biết bao!” Nhìn Cổ Dục đang nằm ngủ mơ màng, Phùng Thư Nhân nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng lúc này cô cũng không phát hiện, ở chỗ ngoặt giữa phòng khách và sân vườn. Ngay lúc này Lâm Lôi đã nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của cô ấy rất phức tạp cũng mang theo vài phần cảm khái, cộng thêm một chút kinh hãi. Còn có chút bất đắc dĩ, kèm một chút lo lắng. Nhưng càng nhiều hơn chính là… hâm mộ?
Tham gia Group: Phố Truyện – Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website