Bắt Sống Một Tên Nhóc Nói Lắp

Chương 9: Tức giận ╰_╯



Tần Sanh ở chỗ Trần Uyên khắc gỗ, buổi chiều lại giúp Trần Uyên thu dọn đồ để cuối tuần mang đi, trời tối mới về ký túc xá. Lãng Yên giữa trưa thấy Tần Sanh và Trần Uyên cùng nhau đi, liền chẳng còn tâm trạng gì, uyển chuyển từ chối đi xem phim với Trương Mẫn Mẫn. Trở về phòng, không thấy Tần Sanh, hắn lại càng bực bội, chờ đến tận tối mới thấy mặt Tần Sanh.

Tần Sanh vào phòng thấy chỉ có mình Lãng Yên đang sa sầm mặt mày, nhìn mình chằm chằm. Cậu bất giác lui về sau hai bước, Lãng Yên càng đen mặt.

“Mấy mấy mấy mấy người kia vẫn chưa về sao?”

Lãng Yên không trả lời, Tần Sanh không dám nhiều lời, dán vào tường nhích nhích về phía giường của mình, thật cẩn thận từ trong balo lấy ra cái túi nhỏ, bên trong giấu miếng gỗ, lại rón rén kéo ngăn kéo ra bỏ cái túi vào. Cảm thấy Lãng Yên tâm trạng không tốt, Tần Sanh cố gắng không phát ra âm thanh, giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.

“Vừa cất gì vậy?”

Tần Sanh rất muốn trốn ra sau cái bàn. Trước mặt là Lãng Yên, cậu không còn đường chạy. Lãng Yên hùng hổ doạ người thế này khiến cậu không dám hé miệng nói gì. Thấy cậu không nói gì, Lãng Yên càng tức giận, “Lại không nói gì!”

Tần Sanh sợ hãi xoay người, duỗi tay đóng ngăn kéo. Lãng Yên đã chạy tới trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống.

“Không không không có gì.”

Tần Sanh thật ra rất sợ Lãng Yên, Lãng Yên nói to thế này, hơn nữa còn hung dữ. Lúc trước ở chung bao lâu, Tần Sanh cứ nghĩ Lang Yên sẽ không thật sự bắt nạt mình cho nên mới lớn gan lên. Nhưng từ cuối học kỳ 1, hắn đã ngó lơ cậu, rất lâu rồi không lộ ra vẻ mặt hung ác như vậy, Tần Sanh cảm thấy như vừa trở về thời điểm mới quen biết nhau.

Lãng Yên không nói gì, duỗi tay ra, Tần Sanh vội vàng đè chặt ngăn kéo, “Cậu cậu cậu cậu làm gì?”

“Buổi chiều cậu với tên Trần Uyên kia làm gì?”

Hắn gạt tay Tần Sanh ra để mở ngăn kéo, Tần Sanh thực sợ hãi, giãy giụa muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, đẩy hắn một cái. Lãng Yên không chuẩn bị gì, bị Tần Sanh đẩy lui một bước. Tần Sanh vội sốt ruột sập mạnh ngăn kéo, không cẩn thận kẹp cả tay, cậu a một tiếng rụt về. Lãng Yên muốn xem tay Tần Sanh, cậu lại rất kháng cự, “Đừng đừng tới đây.”

Giọng cậu nức nở, đôi mắt hồng hồng, chính cậu cũng không biết là do quá sợ Lãng Yên hay là do bị kẹp quá đau. Bị cậu hét mà sửng sốt, Lãng Yên đứng chết trân tại chỗ không nhúc nhích, “Đưa tay đây tớ xem.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 265: Câu này sao lại nghe quen quen thế chứ?

“Không không phải chuyện của cậu.”

Hai người giằng co, Lãng Yên nói sẽ không xem ngăn kéo, bảo cậu cùng đi đến phòng y tế. Tần Sanh hiện tại căn bản không nghe hắn nói, đứng chắn trước ngăn kéo không chịu đi cũng không chịu nói gì, chỉ cần Lãng Yên hơi tiến lại gần, Tần Sanh liền co co rút rút đề phòng.

Hai người còn lại về phòng liền thấy bầu không khí có gì sai sai. Tần Sanh và Lãng Yên hai người đều đứng, Tần Sanh trông như mới khóc xong. Từ Dương tinh mắt thấy tay Tần Sanh, “Trời đất, tay Tần Sanh sao thế này? Mau mau lại đây đại ca lấy máu bầm ra cho!”

Tần Sanh bị sưng một mảng lớn, tím ngắt cả tay. Nhóc mập thấy vẻ mặt Tần Sanh đề phòng nhìn Lãng Yên, liền kéo Lãng Yên ra. Từ Dương cũng kéo Tần Sanh. Từ Dương đưa Tần Sanh qua chỗ bồn nước bên kia, nhóc mập mới hỏi Lãng Yên, “Ông với Tần Sanh đánh nhau à?”

“Không, kẹp tay vào ngăn kéo.”

“Vậy sao Tần Sanh lại thái độ như thế?”

Lãng Yên không nói chuyện, hiện tại hắn đã hết giận, chỉ còn thấy đau lòng, cũng sợ hãi, Tần Sanh hình như rất sợ hắn. Từ Dương lật lật hòm thuốc, “Trước kia bọn này đánh nhau tôi thường xuyên phải dùng đến mấy cái này.”

Cầm kim đơn giản tiêu độc, ấn cho máu bầm chảy ra từ lỗ kim đâm, “Ui da, mẹ ơi, bảo bối đau không?”

Tần Sanh lắc đầu, nước mắt lại chảy xuống, rất đau, nhưng tủi thân càng nhiều hơn, Từ Dương vừa thấy cậu khóc liền hoảng hốt lên, “Đừng khóc.”

Thấy Tần Sanh lại đây, Lãng Yên muốn nhìn tay Tần Sanh, Tần Sanh lại vòng qua hắn bò lên trên giường. Từ Dương đẩy Lãng Yên vào phòng tắm, “Rồi rồi, đi tắm đi ngủ đi.”

Lãng Yên không giãy giụa, Từ Dương lại gõ gõ giường Tần Sanh, “Tần Sanh, mai đi bệnh viện xem sao, sợ tổn thương đến xương cốt.”

“Ừm.”

Tần Sanh buổi sáng dậy, gội điện xin nghỉ, Lãng Yên trốn học không đi, sáng sớm chỉ vây quanh Tần Sanh, Tần Sanh xem hắn như là không khí, Lãng Yên cũng không để ý, “Tần Sanh, lát nữa tớ đưa cậu đi viện.”

Tần Sanh chưa kịp nói gì, di động réo, “Alo, học trưởng.”

Trần Uyên hỏi hôm nay mấy giờ có mặt, Tần Sanh do dự một chút, “Hôm nay em em em không tới được. Không không cẩn thận kẹp tay, phải đi đi bệnh viện.”

“Anh đưa em đi.”

Tần Sanh vội vàng nói, “Không không không cần.”

“Không cần cái gì, một mình đi à!”

Tần Sanh nhìn Lãng Yên trước mặt, “Vậy được.”

Tần Sanh cúp điện thoại, nói với Lãng Yên, “Có người có người cùng cùng đi rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 67: C67: Đánh nhau sao không gọi ta

Lãng Yên không cần hỏi cũng biết là ai, cũng không dám cản. Chờ Tần Sanh đi rồi, hắn mới ngồi xuống, quay đầu lại phát hiện ra ngăn kéo của Tần Sanh đã treo thêm một ổ khóa, Lãng Yên quả thật dở khóc dở cười.

Trần Uyên đưa Tần Sanh đi chụp chiếu xong, xác định không tổn thương đến xương cốt, hai người mới về. Trần Uyên hiện tại mới hỏi, “Tay sao lại bị thế này?”

“Cùng cùng bạn cùng phòng cãi nhau.”

“Với ai? Bạn cùng phòng nào, cái người trong ảnh chụp sao?”

Tần Sanh không nói gì, Trần Uyên xem như cậu ngầm thừa nhận, “Không phải chứ, cãi nhau kiểu gì mà kẹp cả tay? Hơn nữa lúc trước anh còn định hỏi em, sao em lại muốn khắc gỗ tặng cậu ta?”

“Để để thổ lộ, muốn tạo tạo tạo bất ngờ.”

Trần Uyên cũng không kinh ngạc lắm. Lần trước ở nhà ăn đã cảm giác mối quan hệ giữa bọn họ chắc chắn không bình thường, “Nhưng nhưng cậu ấy không không thích em.”

Trần Uyên nghĩ thầm sao mà thế được, không thích mà còn nhìn chằm chằm em như là bảo vệ thức ăn vậy sao, a, đúng rồi, lần trước đối diện cậu ta là ai, hình như là hoa khôi hệ kinh tế… Trần Uyên thả chậm bước chân, “Làm sao em biết cậu ta không thích?”

Lần đầu tiên Tần Sanh kể với người khác về Lãng Yên, “Cậu cậu ấy trốn tránh em, hơn nữa hơn nữa hôm qua cậu ấy rất rất rất hung dữ.”

Trần Uyên có điểm mắc cười, rõ ràng là hai người giận dỗi nhau mà thôi.

“Cậu ta đã không thích em, sao còn sống chết muốn tặng quà làm gì nữa?”

Tần Sanh đại khái cũng biết sẽ bị Lãng Yên chán ghét, “Xui xui xui xẻo là em thích thích cậu ta.”

Trần Uyên phát hiện Tần Sanh là một người thực cố chấp, dù là chuyện học khắc gỗ, hay là chuyện thích ai đó, cứ như là sống chết không chịu thôi.

“Vậy vậy đợt này không không thể học khắc gỗ.”

Trần Uyên thở dài, “Cứ dưỡng thương cho tốt đã, cuối tuần cũng đừng tới giúp anh chuyển nhà.” Trần Uyên còn nói thêm, “Em bỏ ra nhiều tâm sức như vậy để tặng đồ cho người ta, cậu ta có bao giờ tặng gì cho em chưa?”

Tần Sanh lắc đầu, “Sinh nhật còn còn chưa tới.”

“Vậy khi nào?”

“Hai mươi mươi tháng tư.”

Trần Uyên đếm đếm ngày, “Thế là sắp rồi còn gì, thứ năm tuần sau.”

Trần Uyên xoa đầu Tần Sanh, “Không sao, anh sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho em, tuần sau tới nhà anh, để chị dâu làm cơm cho em ăn.”

Tần Sanh bị thương, ở lỳ trong ký túc xá, phòng vẽ tranh cũng không đi, cũng không học khắc gỗ, rất bất tiện, nhiều việc phải nhờ người trong ký túc xá làm giúp, nhưng cứ khi nào Lãng Yên giúp là cậu xù lông như con nhím, không chịu nghe, cũng không để ý tới hắn. Lãng Yên không dám ho he. Tần Sanh giận thật rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 170: Ngoại truyện 1

Sinh nhật Tần Sanh là hôm nay, Tần Văn Bành tới trường đón cậu ra ngoài, vào khách sạn ăn cơm, Tần Sanh có thể tự mình dùng đũa ăn cơm, nhưng tay chưa tiêu sưng hoàn toàn, xanh tím loang lổ, Tần Sanh chỉ nói là bị kẹp tay, bác sĩ đã cho thuốc, Tần Văn Bành nhíu mày, “Sao không nói với bố, haiz.”

Cơm nước xong đưa Tần Sanh về ký túc xá, ông lại cho Tần Sanh một khoản tiền, “Rõ ràng cùng thành phố mà ngày thường không chịu về nhà, bố chỉ có thể cho con tiền.”

Tần Sanh không cần, nhưng không lay chuyển được Tần Văn Bành, chờ ông lái xe đi rồi, Tần Sanh lại một mình đi khỏi trường học.

Lãng Yên và Trương Mẫn Mẫn xem phim xong trở về, thấy xe của ông Tần, lại thấy Tần Sanh ra khỏi cổng trường. Tần Sanh giờ này còn ra ngoài làm gì? Lãng Yên nhịn không được đi theo.

Tần Sanh ngồi taxi tới chợ thì xuống xe, Lãng Yên nhìn Tần Sanh vào tiệm bánh kem, nói chuyện với nhân viên cửa hàng, sau đó ở bên cửa sổ ngồi xuống. Một hồi sau, nhân viên cửa hàng mang ra một cái bánh kem, giúp Tần Sanh đeo lên mũ sinh nhật, lúc này trong tiệm đã không còn khách nào, nhân viên cửa hàng rảnh rỗi, liền đứng hát và vỗ tay chúc mừng, Lãng Yên mới đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày sinh nhật Tần Sanh.

Lãng Yên không phải không nhớ, là hắn không muốn nhớ, lúc trước chính hắn trốn tránh Tần Sanh, hết thảy về Tần Sanh đều làm bộ không biết.

Tần Sanh cảm thấy gần đây đồ ngọt ăn không ngon lắm, càng ăn càng khó nuốt. Lãng Yên nhìn cậu duỗi tay dụi mắt, ăn một miếng lại lấy mu bàn tay lau mặt một cái, dường như đang khóc.

Tiệm bánh kem này chính là hắn đưa Tần Sanh tới, lúc ấy Tần Sanh rất vui vẻ, lúc ấy hắn thì sao? Dường như cũng thực vui vẻ, sau đó, còn gì nữa, Lãng Yên chưa kịp nghĩ, di động đã reo.

“Alo?” Lãng Yên cảm thấy cổ họng như nghèn nghẹn, “Alo, Lãng Yên, anh về đến ký túc xá chưa?”

Là Trương Mẫn Mẫn. Lãng Yên nhìn Tần Sanh, xoay người đi về trường, “Trương Mẫn Mẫn, lúc trước em nói muốn theo đuổi anh, thực xin lỗi, anh đã người trong lòng.” Lãng Yên không nghe bên kia nói gì thêm nữa, cúp máy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.