Lâm Trưng ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy tin nhắn chúc ngủ ngon của Trần Nghiêu, cùng với “Đừng khóa cửa, sáng mai em sẽ đến gọi anh rời giường~”
Cô có thể dậy nổi không? Điểm này có chút nghi ngờ.
Nằm trên giường, Lâm Trưng đeo tai nghe vào, nhắm mắt lại. Ngoài việc tặng anh một chiếc đồng hồ vào ngày sinh nhật, Trần Nghiêu còn ghi lại cả một cuốn “Hoàng tử bé” và gửi cho anh.
Có giọng nói mềm mại của cô chậm rãi kể chuyện bên tai, tật khó ngủ ban đầu dường như thật sự giảm bớt rất nhiều, cuối cùng nghe được câu “chúc anh ngủ ngon” vang lên, Lâm Trưng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
3h30 sáng, thời điểm giấc ngủ chìm sâu nhất, cũng là thời gian yên tĩnh nhất trong đêm.
Trần Nghiêu rón ra rón rén ra khỏi phòng, đi chân trần qua hành lang. Cô nhường phòng của mình cho Triệu Chi và Đại Âm, còn cô chuyển lên tầng ba, mà phòng của Lâm Trưng ở góc cuối cùng của tầng ba.
Dưới hành lang có một vòng ánh sáng, nương theo ánh sáng, cô nhanh chóng tìm thấy cửa phòng Lâm Trưng.
Xoay nhẹ tay cầm, anh quả nhiên không khóa cửa. Trần Nghiêu cắn môi, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Trong phòng thắp một ngọn đèn ngủ nhỏ, Trần Nghiêu mò mẫm vách tường thích ứng một hồi, lặng lẽ tiến đến bên giường.
Tư thế ngủ của Lâm Trưng rất tốt, nằm thẳng ở một bên giường đắp chăn bông. Nhiệt độ ở vùng ngoại ô Giang Thành vào mùa thu tương đối thấp, Trần Nghiêu chậm rãi nhấc góc chăn ở cuối giường chui vào, tay chạm vào chân Lâm Trưng, da anh hơi lạnh.
Bây giờ thật sự cái gì cũng không nhìn thấy, ở trong chăn chỉ có thể ngửi thấy được mùi hương trên người Lâm Trưng, rất dễ chịu. Trần Nghiêu cố hết sức thả nhẹ động tác, hơi cong eo lên, nhắm mắt lại vùi đầu vào hít sâu.
Bàn tay nhỏ bé dọc theo chân anh mò đến lưng quần, may mà quần pyjama rộng thùng thình, lưng quần cũng không bó sát, Trần Nghiêu đưa tay chạm vào, đụng đến một khối thịt mềm.
Nó rất khác so với hình dáng cô đã thấy trước đây.
Mát mát, mềm mềm, cảm giác rất dễ chịu khi chạm vào. Sờ soạng vài cái, Trần Nghiêu có điểm yêu thích không buông tay. Một bên tưởng tượng trong đầu nó sẽ có hình dạng gì khi không cứng, một bên nhẹ nhàng vuốt ve như một cơn nghiện.
Như vậy thôi không đủ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, sau khi xác định Lâm Trưng đã ngủ say, Trần Nghiêu mới bắt đầu kéo quần anh xuống. Phạm vi chuyển động có chút lớn, Lâm Trưng trong mộng xoay người.
Cuối cùng kéo quần xuống được một nửa, trán Trần Nghiêu toát đầy mồ hôi vì nóng.
Đưa mặt kề sát vào, cô chỉ ngửi thấy mùi sữa tắm. Khó hiểu, sao nó không có mùi vị giống như trước một chút nào.
Đêm nay Lâm Trưng ngủ rất sâu, trong mơ anh đang lội trong một dòng suối ấm áp, nước suối tràn đến thắt lưng, dòng nước mềm nhẹ mơn trớn giữa hai chân, ngay từ đầu có cảm giác thoải mái không thể tả. Thời gian trôi qua, nhiệt độ dòng nước càng ngày càng cao, dần dần có chút không chịu nổi, lông mày không tự chủ được nhăn lại.
Trong bóng tối, anh chỉ có thể nghe được hô hấp của chính mình, Trần Nghiêu vừa thích thú vừa tò mò thè lưỡi liếm dương vật. Chắp môi hai cái, hình như không có hương vị gì.
Trong khi “nếm” thì tay cũng luồn xuống phía dưới chạm vào hai túi tinh hoàn, lớp da mềm bọc bên ngoài sờ vào như nhung, lúc đầu thì nhăn nhúm nhưng về sau có vẻ mịn hơn một chút…
Chơi như vậy một lúc, cục mềm trên tay đột nhiên trở nên có độ cứng.
Lâm Trưng bị cô chơi đùa cho cứng lên đến mức tỉnh ngủ, một phen xốc chăn lên, bật đèn ngủ, chỉ thấy quần đã bị cởi ra, một cái đầu tròn nhỏ ghé vào giữa hai chân mình, tay còn đang cầm côn thịt. Khi ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, nhưng ánh mắt lại tối sầm.
“Trần Nghiêu!” Anh đau đầu, bất lực hạ giọng gọi cô.
Anh không ngờ lá gan của cô lại lớn như vậy, nửa đêm dám lẻn vào phòng anh, còn…
Trần Nghiêu vốn muốn hoàn thành việc bị cắt ngang ban ngày, thấy anh tỉnh lại cũng không sợ hãi chút nào, cắn môi cười, nghênh đón ánh mắt của anh, thè đầu lưỡi liếm láp quy đầu to lớn…