Lâm Trưng đã dành hai mươi phút trong phòng tắm của phòng khách để xử lý cơ thể và cảm xúc của mình.
Anh không biết mình đã tìm ra cách đối mặt với Trần Nghiêu hay chưa, nhưng anh chỉ biết rằng anh không nên để cô một mình ở trong phòng.
Căn nhà im ắng, cửa phòng anh mở toang, bên trong không có ai.
Nhấc điện thoại di động trên bàn học, Trần Nghiêu gửi cho anh một tin nhắn: “Anh trai, ba kêu em đến nhà bà nội ở mấy ngày.”
Cô ấy bỏ chạy.
Ấn đường Lâm Trưng nhăn lại, nhắm mắt lại đưa tay nhéo nhéo sống mũi.
Trần Nghiêu về nhà nhanh chóng rửa mặt một chút, thu dọn một ít quần áo, trực tiếp bắt xe đến nhà bà nội.
Vừa rồi sau khi Lâm Trưng đi ra ngoài, cô còn đang ngồi trên ghế để giảm bớt nhịp tim và nhịp thở hỗn loạn, điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên.
Cô biết Lâm Trưng đang giải quyết phản ứng của cơ thể, cô nhìn số người gọi, là số trong vùng, không có ghi chú.
Vừa mới đặt điện thoại vào tai, một giọng nữ vui vẻ truyền đến: “Lâm Trưng? Sao hôm nay anh không đến phòng tập boxing? Tôi vẫn đang chờ anh để thỉnh giáo một vài động tác quan trọng*.”
(*Trong bản gốc là: 要领, hán việt: yếu lĩnh – được hiểu là điểm mấu chốt trong toàn bộ các động tác kỹ thuật trong thể thao hoặc quân sự)
Trần Nghiêu lập tức nghe ra người này là ai, cô gái nóng bỏng gặp trong siêu thị…
Cô luống cuống cúp điện thoại, trong lòng một mảnh mờ mịt.
Không thể ở lại được nữa, cô lật đật đứng dậy đi về nhà, gọi điện cho Trần Kiến Bình nói muốn về quê để gặp bà nội.
Ngồi trong xe, Trần Nghiêu xuất thần nhìn khung cảnh bên ngoài không ngừng bị rút lui.
Cô chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ phải xa Lâm Trưng, tương lai anh sẽ có bạn gái, sẽ lập gia đình với người khác… Nếu có một ngày như vậy, bản thân mình phải làm như thế nào đây?
Sự dựa dẫm và tin tưởng vào anh giống như đã trở thành một phần của cơ thể cô, không thể tách rời. Nghĩ đến việc anh sẽ thân mật với người khác, Trần Nghiêu cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
Khi gặp một chuyện gì đó mà bản thân không thể giải quyết, phản ứng đầu tiên của cô là bỏ chạy. Trốn trước rồi nói sau, có thể trốn được bao nhiêu ngày thì trốn, chờ cô suy nghĩ cẩn thận tiếp theo nên làm gì rồi hẵng tính.
Bà nội Trần Nghiêu sống ở một vùng thôn nhỏ của thành phố Giang, khi chuyển đến Giang Thành, bà từ chối sống cùng Trần kiến Bình và mọi người. Trần Kiến Bình xây cho bà một căn nhà ba tầng nhỏ, bà nuôi gà vịt và trồng rau phía sau nhà.
Kỳ nghỉ hè của Trần Nghiêu vừa bắt đầu, bà nội đã yêu cầu cô đến ở lại chơi vài ngày, Trần Kiến Bình nói rằng để cô học bổ túc trước, sau khi học xong sẽ quay lại đây, bà nội tỏ vẻ đã hiểu, dù sao cô cũng là học sinh lớp 12.
Xuống xe đi về phía tòa nhà nhỏ, một bóng người cao lớn mở cửa bước ra.
“Ây dô, thiên tài nhỏ? Khách quý, khách quý.”
Người con trai khoảng ngoài hai mươi tuổi, nước da ngăm đen, tóc ngắn, mặc áo ba lỗ, mang quần đùi đi dép lê. Là con trai cả của bác gái Trần Nghiêu, Hứa Phong.
Trần Nghiêu cau mày: “Tại sao anh lại ở đây?”
Hứa Phong nhận lấy túi từ trong tay cô: “Không phải là biết khách quý đến chơi nên anh mới tới để đón tiếp sao?”
Thái độ cà lơ phất phơ trước sau như một, Trần Nghiêu tâm trạng không tốt cũng mặc kệ anh.
Bà nội Trần đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem tivi, thấy Trần Nghiêu bước vào thì vẫy tay: “Nghiêu Nghiêu bảo bối tới rồi, mau mau mau, bà vừa mới luộc đậu tương.”
Bác gái của Trần Nghiêu sinh được ba người con trai, người nào người nấy đều đối lập với Trần Nghiêu, cô mềm mại nhu thuận, ai cũng thương yêu.
Ba bà cháu vừa ăn vặt vừa nói chuyện phiếm một lúc. Hứa Phong xuông bếp làm cơm trưa, anh không biết bệnh tình của Trần Nghiêu, nấu tất cả những món ăn cay mà gia đình thích.
Trần Nghiêu gần đây ăn đồ nhạt, đều là do lâm Trưng phụ trách điều chỉnh chế độ ăn uống. Đang ăn đồ cay đột nhiên trở nên khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Nghiêu đỏ bừng vì sặc, vội vàng đi vào phòng tắm súc miệng.
Điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem, là tin nhắn của Lâm Trưng.
“Hức…”
Cảm xúc kích thích vì bị cay và nỗi buồn trong lòng lập tức hòa vào nhau, Trần Nghiêu che miệng lại, khẽ khóc.