Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 2 - Chương 29



Trên đường trở về, gặp được thuyền của đám Một Vạn Ba tới tiếp ứng, thuyền chưa sửa xong hoàn toàn, chạy một hồi lại dừng một hồi, nghiêng nghiêng ngả ngả như mới học đi.

Tào Nghiêm Hoa giúp kéo Mộc Đại lên thuyền, sau khi biết ngọn nguồn câu chuyện, mắt trợn tròn như chuông đồng.

“Tiểu sư phụ em này, bọn anh đánh nhau với lão trai ngọc đến trời mù đất mịt, sao em lại trôi đi vậy?”

“Nếu anh Tiểu La không tìm được em, em sẽ trôi đi đâu? Trôi đến Tây Thiên thỉnh kinh à?”

Viêm Hồng Sa trừng gã: “Biến, biến!”

Cô cầm chăn qua, phủ lên người cho Mộc Đại, con gái kỹ tính vậy đấy, thấy Mộc Đại bị ướt sẽ cảm thấy lạnh.

Lão trai ngọc được vớt lên, không chút sức sống nằm trong boong thuyền, trên hũ tro quấn xích sắt, đặt vào một thùng đầy nước, trên thân thùng viết đầy chữ, lần này chữ viết lên rất trực tiếp, như kiểu: “Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ”, “Lão Tử”, “Lồng Phượng Hoàng Loan”.

Một Vạn Ba nhún vai: “Tạm thời chỉ thế được thôi.”

La Nhận hỏi: “Một thuyền nữa đâu?”

“Hỏng còn nặng hơn cái này nữa, vội đi đón hai người nên tạm để đấy.” Nói đến đây, như chợt nhớ ra điều gì, “May mà anh không đụng thẳng, nếu không chắc cả hai thuyền đều hỏng rồi, anh tính hết cả rồi à.”

Hắn cảm thấy La Nhận khoảnh khắc đó có thể đổi ý từ đâm thẳng sang đụng sườn, thật quá sáng suốt.

La Nhận nhìn hắn, nói: “Quá khen rồi, lúc đó tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ nghĩ, cả hai thuyền đều là tôi bỏ tiền ra thuê, đụng hỏng tôi bồi thường chứ ai.”

***

Trở lại vị trí ban đầu, Một Vạn Ba tiếp tục mân mê sửa thuyền theo bản vẽ – ít nhất thì cũng phải đủ để thuyền có thể trở về bờ, La Nhận thì chuẩn bị đầy đủ mặc đồ lặn xuống nước, đi vớt thi thể Viêm Cửu Tiêu.

Viêm Hồng Sa cảm động hết sức, nói với anh: “La Nhận, anh thật tốt.”

Sau khi La Nhận xuống nước, lòng cảm kích của Viêm Hồng Sa vẫn chưa nói thỏa, lại đi tìm Mộc Đại: “Mộc Đại, cô gả cho La Nhận ngay và đi, anh ấy thật sự tốt lắm đó.”

Mộc Đại mệt mỏi cực kỳ, nói: “Tôi muốn đi ngủ, buồn ngủ chết được.”

Ồ, vậy thì ngủ đi, Mộc Đại ngủ rồi, Viêm Hồng Sa giúp cô dém kỹ chăn, rón ra rón rén đi ra ngoài, đóng cửa lại, cảm giác thế này coi như là gián tiếp báo đáp La Nhận rồi.

Rất nhanh sau đó, La Nhận mang theo thi thể Viêm Cửu Tiêu đi lên.

Ở dưới nước lâu như vậy, mũ lặn sớm đã bị nước vào, đầu người trương lên trắng bệch, Viêm Hồng Sa không dám tới gần, sau khi La Nhận lấy áo khoác che nửa thân trên của Viêm Cửu Tiêu đi, cô mới đỏ hoe mắt đi qua.

Đối với người chú thường xuyên chạy đông chạy tây bên ngoài này, tuy tình cảm không phải là đặc biệt sâu đậm gì, nhưng dù sao cũng là chú mình.

Cô hạ quyết tâm đem thi thể chú mình tới vùng phụ cận hỏa táng, chuyện này tạm thời chưa nói cho nội biết vội.

Đương thất thần, chợt nghe thấy tiếng Tào Nghiêm Hoa: “Lão trai ngọc này thì phải làm sao?”

La Nhận đáp: “Chết thì cũng chết rồi, anh mang nó về làm gì?”

Tào Nghiêm Hoa lẩm bẩm: “Nhưng mà bên trong vẫn còn trân châu mà.”

“Anh không bị bóng ma tâm lí à? Làm cho anh một sợi dây chuyền, anh còn dám đeo lên?”

Lẽ nào cứ vứt lại biển vậy sao? Tào Nghiêm Hoa không nỡ chút nào.

Viêm Hồng Sa bỗng phản ứng lại, nói: “Cho tôi đi.”

La Nhận gật đầu: “Cũng được, chú cô ban đầu cũng là tới vì ngọc trai, cô mang những thứ này về cũng coi như không bị uổng một chuyến trắng tay.”

Viêm Hồng Sa lắc đầu, giải thích với anh: “ Nhà tôi vốn đào bảo vật, có rất nhiều mối hợp tác khác, giá tiền tương đối hợp lí. Tôi dù không biết xem ngọc trai lắm, nhưng tỉ lệ ngọc trong bụng lão trai ngọc này cũng không tệ, có thể bán được giá tốt. Nếu thuyền đụng hỏng rồi sẽ phải bồi thường không ít, có thể bán đi lấy tiền bù vào, nếu còn dư lại thì người tham gia đều có phần.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 68: Chương 68

Người tham gia đều có phần! Sáu chữ này bùi tai ghê!

Tào Nghiêm Hoa nhất thời kích động, chuyến này mệt đến chết đi sống lại, mạng cũng suýt bay mất nửa, nếu có thể có chút bù đắp thì tốt vô cùng, hơn nữa tỉ lệ những viên ngọc này đúng là không tệ chút nào!

Em Hồng Sa thật đúng là rộng rãi phóng khoáng.

La Nhận chẳng mấy mặn mà, thuận miệng nói: “Tùy.”

Lại hỏi: “Mộc Đại đâu?”

“Nói là buồn ngủ, mệt mỏi.”

Vậy sao? La Nhận hơi bất an, nhưng cũng không thể nói rõ được nỗi bất an này rốt cuộc là vì điều gì.

***

Lúc thuyền miễn cưỡng có thể chạy được thì mặt trời đã sắp xuống biển, tình hình của hai con thuyền đều đi được một lúc là lại chết máy, có lúc thì lảo đà lảo đảo, thật khiến người ta dở khóc dở cười.

Rốt cuộc cũng tới thôn dừng chân, La Nhận vào thôn tìm thợ kỹ thuật tới sửa thuyền, Tào Nghiêm Hoa mượn người trong thôn con dao, tự mình khoét từng viên ngọc trai ra, bỏ đầy một túi nylon, nghĩ chuyến đi này mang đến niềm vui thật bất ngờ, hớn hở đến mặt mày rạng rỡ.

Gã cũng không phải người hám của, nhưng nhìn mà xem, bôn ba lao lực khắp thiên hạ, có ai dám bảo là không phải vì tiền không?

Cơm tối là bỏ tiền ra mướn một hộ trong thôn nấu cho, nóng hôi hổi, có cá có sò có thịt, cơm trắng xới đầy như đỉnh núi, thật sự là bữa ngon nhất mấy ngày nay.

Mộc Đại mới tỉnh dậy vẫn còn ngái ngủ, cả đám ngồi thành một vòng tròn ăn cơm trong khoang thuyền, khoang thuyền đóng cửa, càng thêm ấm áp sum vầy.

Tào Nghiêm Hoa ăn ngấu nghiến, chợt ngẩng đầu lên, thấy La Nhận đang nhìn Mộc Đại.

Gã cười cười, nói: “Anh Tiểu La, ăn đi chứ, cơm nước xong ngắm sau cũng được mà, tiểu sư phụ nhà tôi không chạy mất đâu.”

Mặt Mộc Đại đỏ lên, trong lòng vui sướng, ngẩng đầu nhìn La Nhận. La Nhận tùy tiện lên tiếng đổi đề tài: “Tối nay mọi người cùng ngủ trong khoang đi, giống lần trước ở Tiểu Thương Hà ấy.”

Lại dặn Một Vạn Ba: “Cậu lưu ý chút xem có thể vẽ ra ảnh nước không. Căn cứ theo kinh nghiệm lần trước, cậu sẽ là người thấy đầu tiên đấy.”

***

Một Vạn Ba nhất định sẽ là người đầu tiên nhìn thấy sao? Tào Nghiêm Hoa có chút không phục, trước khi ngủ, gã lên bờ, cầm túi nylon xúc đầy cát bỏ vào, rồi đặt bên đầu, nhìn chằm chằm.

Viêm Hồng Sa hâm mộ vô cùng, cảm thấy mỗi người họ đều có thể nhìn thấy gì đó, thật là hiếm lạ.

Mình thì chẳng bao giờ thấy được cái gì, có cảm giác bị thua kém.

Cô ỉu xìu nằm trên giường, muốn nói chuyện với Mộc Đại, ai ngờ nghe thấy hơi thở cô nhàn nhạt, lại ngủ mất rồi.

Viêm Hồng Sa nghĩ: Mộc Đại hôm nay ham ngủ thật.

***

La Nhận đang ở ngoài gọi điện thoại.

Đầu tiên là gọi cho chú Trương, giờ đang là thời điểm quán bar bận rộn nhất, điện thoại vừa thông đã nghe thấy tiếng chú Trương vội vàng sốt sắng như lửa đốt, có vẻ như là đang sai bảo phục vụ mới tới: “Mau, mau, ra lấy đơn đi.”

Sau đó vội vã tới chỗ yên tĩnh nói chuyện với anh, vừa bắt đầu đã hỏi: “Mộc Đại nhà tôi thế nào rồi?”

Trong giọng có vẻ không vui.

Đương nhiên là không vui rồi, lý do gián tiếp trực tiếp thế nào cũng là vì cái cậu La Nhận này mà người trong quán bar ông đều chạy sạch, mấy ngày trước Một Vạn Ba còn gọi tới một cuộc không đầu không đuôi, nói cái gì mà Mộc Đại không thể nói, làm ông lo điên lên được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 310

Biết được tất cả đều bình an vô sự, hai ngày nữa sẽ trở về Lệ Giang, cuối cùng ông cũng có thể yên lòng.

Trước khi cúp máy, La Nhận bỗng tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

“Chú Trương, cho cháu hỏi một chút, Mộc Đại trước đây có lúc nào đột nhiên quên mất gì đó không?” Anh không biết phải giải thích thế nào, “Chính là kiểu làm gì đó, nhưng về sau lại hoàn toàn không nhớ rõ ấy.”

Chú Trương ha hả bật cười như chợt nhớ ra điều gì rất khôi hài.

“Có chứ.”

Trong lòng La Nhận vui vẻ.

“Cô chủ nhỏ nếu uống say, sau khi tỉnh rượu sẽ hoàn toàn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.”

Không phải kiểu đó, La Nhận có chút thất vọng, nhưng vẫn tiếp lời: “Mộc Đại không uống được rượu ạ?”

“Uống được, đôi lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, con bé sẽ rót một ly rượu cầm trong tay, uống cứ như đồ giải khát ấy, nhưng nó uống rượu có một mức độ, giống như ranh giới lượng thay đổi dẫn đến chất thay đổi ấy, chạm đến ranh giới đó là hỏng bét.”

Chú Trương tặc lưỡi như thể nghĩ đến vẫn còn hãi: “Nó mà uống say thì đáng sợ thật sự.”

La Nhận cười khổ cúp máy.

Không phải, tình huống của Mộc Đại hôm nay không liên quan tới rượu.

Anh muốn thuyết phục bản thân đừng nghĩ nhiều, cứ yên tâm chấp nhận lý do cô chỉ là “sợ đến không nghĩ được nữa”, nhưng không thể, trong lòng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu, cô là bị Hung Giản ám sao? Dù đã xác nhận là có một thanh Hung Giản ám trong hũ tro bọc ngọc, nhưng lỡ như trên lão trai ngọc này lại có hai thanh Hung Giản thì sao?

Khi đó, lúc cô từ trên thừng rơi xuống, lão trai ngọc xoáy lướt qua người cô, biết đâu đó chính là lúc một thanh chuyển dời?

Đầu La Nhận rất loạn, lắc một cái để mình thôi suy nghĩ miên man, nhưng không ngừng được.

Lúc xoay người lại, đèn trong khoang đã tắt.

Đã không còn sớm nữa, đến giờ đi ngủ rồi, hơn nữa, ảnh nước của Một Vạn Ba, tốt nhất là vẽ trong hoàn cảnh không có ánh sáng.

La Nhận do dự một chút rồi bấm điện thoại gọi cho Thần Côn.

Đầu kia rất ồn ào, anh nghe thấy Thần Côn sang sảng la lớn: “Lần nào tới cũng bắt tôi làm việc! Có tin lần sau tôi không tới nữa không!”

Thần Côn cũng có lúc bị bắt nạt sao? Nghe mà không sao tưởng tượng được, nhưng không biết vì lý do gì, giọng lão lại khiến người ta có cảm giác như “ra miệng thì tức giận nhưng trong lòng thực ra rất vui vẻ”.

La Nhận hỏi: “Chú không còn ở Lệ Giang nữa à?”

“Không, tôi đang đi thăm bạn bè.” Lão như nhớ ra điều gì, “Cái người hỏa kia, cậu tìm ra chưa?”

“Tìm được thì sao? Không tìm được thì sao?”

Giọng Thần Côn hạ xuống, mơ hồ có phần đắc ý: “Nếu tìm được thì tôi đại khái là biết làm thế nào để cứu Sính Đình rồi.”

Máu huyết toàn thân La Nhận lập tức xộc lên đỉnh đầu: “Làm thế nào để cứu Sính Đình?”

“Cậu nghe cho kỹ, Hung Giản và lồng Phượng Hoàng Loan chắc chắn là xung khắc với nhau như nước với lửa. Nếu các cậu thực sự là người được lồng Phượng Hoàng Loan chọn thì năm sức mạnh kim mộc thủy hỏa thổ sẽ tương ứng được dẫn lên người các cậu. Tôi nghĩ ra một biện pháp tương đối thô bạo, nhưng hẳn là có thể dùng được…”

“Dùng hỗn hợp máu của năm người các cậu, tiêm vào cơ thể Sính Đình, rất có thể sẽ bức được Hung Giản kia ra.”

Hỗn hợp máu của năm người, tiêm vào cơ thể Sính Đình…

Tham Khảo Thêm:  Chương 349

“Làm thế, nhóm máu không hợp, được thật sao?”

“Ôi chao Củ Cải Nhỏ, trong đầu cậu toàn củ cải thật đấy hả?” Thần Côn bất mãn rầy la, “Đến giờ này cậu còn nghĩ được tới chuyện nhóm máu, tư duy rộng ra một chút được không? Không phải tất cả mọi thứ đều nhất nhất phải phải tuân theo khoa học, hơn nữa, Sính Đình đã như vậy rồi, cậu coi như coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa đi…”

Trong đầu La Nhận như bắn ra đốm lửa rất nhỏ.

Hỗn hợp máu của năm người, tiêm vào cơ thể Sính Đình…

Anh đột nhiên hỏi Thần Côn: “Nếu năm người đã được phân theo thuộc tính của kim mộc thủy hỏa thổ, vậy có phải Hung Giản sẽ không ám lên năm người đó nữa không?”

Ban nãy không phải Một Vạn Ba đã nói là trong hũ tro vốn có một gương mặt dữ tợn sao, nhưng sau khi bỏ vào nước, mặt hộp nháy mắt lại bình thường nguyên vẹn, thủy là một trong ngũ hành, mộc cũng vậy, Mộc Đại có thể nhìn từ gỗ ra thông tin của lồng Phượng Hoàng Loan, nếu sức mạnh đã được dẫn lên người cô, về lý thuyết, Hung Giản cũng sẽ dè chừng cô mới phải…

Thần Côn lại chưa từng nghĩ tới chuyện này, không xác định lắm: “Hình như…cũng có khả năng này.”

La Nhận thở dài một hơi.

***

Trong khoang thuyền chợt vang lên tiếng Viêm Hồng Sa thét chói tai.

Cả người La Nhận run lên, vội vọt vào, tiện tay bật công tắc đèn trên vách, tất cả mọi người đều bật tỉnh dậy, Mộc Đại đang vẫy tay quạt cho Viêm Hồng Sa, ánh mắt nhìn đám La Nhận vẻ xin lỗi, dùng khẩu hình nói.

Cô ấy gặp phải ác mộng.

Cứ tưởng là xảy ra chuyện gì, La Nhận thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Một Vạn Ba, Một Vạn Ba đưa bức vẽ trong tay cho anh, nói: “Mới vẽ được một nửa.”

La Nhận nhận lấy xem.

Bên kia, Tào Nghiêm Hoa đang bò bò trên đệm, bò tới giường hai người Mộc Đại, hỏi:

“Em Hồng Sa, em mơ thấy ác mộng gì thế?”

Viêm Hồng Sa nhỏ giọng nói: “Tôi mơ thấy mình hỏa táng chú.”

***

Có lẽ là do ngày nghĩ sao đêm mơ vậy, ban ngày, cô đã quyết định tới khu phụ cận hỏa táng chú mình Viêm Cửu Tiêu, đến đêm liền làm một giấc mộng liên quan tới chuyện hoả táng đó.

Mơ thấy mình hỏa táng chú Viêm Cửu Tiêu.

Trong đài hóa thân trống rỗng, chỉ có mình cô đẩy xe thi thể của chú mình đến bên lò hỏa thiêu.

Nhân viên hỏa táng ngoại hình rất kỳ dị, trên đầu phủ một cái chụp vải màu đen, ồm ồm nói với cô: “Cô quay lại phòng theo dõi số một chờ đi.”

Ở đó có một dãy phòng, đều là phòng theo dõi, trong phòng có lắp thiết bị truyền hình, tiện cho gia quyến người mất quan sát quá trình hỏa thiêu.

Phòng theo dõi số một là căn phòng đầu tiên của dãy.

Cô bèn quay lại phòng theo dõi, trong phòng có ba hàng ghế, cô ngồi xuống hàng thứ nhất, ở giữa.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình xem, rốt cuộc hình ảnh cũng hiện lên, cô nhìn thấy thi thể bọc vải trắng của chú mình từ từ được đẩy vào cửa lò, sau đó, gần như trong chớp mắt, lửa bùng lên, cửa lò đỏ rực ánh lửa.

Theo tập tục cha ông, lúc này phải hô một câu “Tránh lửa đi” để nhắc nhở hồn phách sắp rời khỏi đừng để bị lửa thiêu của nhân gian làm tổn thương.

Viêm Hồng Sa cúi đầu, lau lệ đọng trên khóe mắt, lúc ngẩng đầu lên lên lần nữa, chợt như bị sét đánh.

Cô trông thấy, cửa lò xuất hiện một người phụ nữ, tóc tai bù xù, đang la hét. Hệ thống truyền hình không truyền tiếng, nhưng chính bởi vì không có tiếng nên những gì đập vào mắt lại càng thêm kinh khủng, khuôn mặt người phụ nữ kia đau đớn nhăn nhó, cứ như muốn giãy khỏi màn hình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.