“Bà nội, ba, mẹ!” Lúc này, Đường Sở Sở nôn nóng đi tới.
“Con bé này còn biết xuất hiện cơ à, đi suốt hai ngày trời, cả nhà bị nhốt vào tù cũng không thấy mày đâu hết. Nếu không phải may mắn nhờ Chu thiếu giúp đỡ thì giờ vẫn chưa ra được đâu!” Dương Ngọc Lan bất mãn.
“Chu thiếu?”
Đường Sở Sở khó hiểu, không phải anh Tiểu Phàm kêu thống đốc Thiên Hải thả người à? Sao lại biến thành Chu thiếu giúp đỡ rồi?
“Sở Sở, đây là con trai của quân đoàn chủ quân Thiên Lang, tên là Chu Xuyên. Rất cảm ơn Chu thiếu đã giúp đỡ nhà họ Đường chúng tôi!” Đường Chính Đạo nói.
“Thật xinh đẹp!” Chu Xuyên kia nhìn Đường Sở Sở, hai mắt lóe sáng.
“Chú ba, là anh Tiểu Phàm yêu cầu thống đốc Thiên Hải thả người nhà họ Đường mà, sao lại… Đường Sở Sở ngạc nhiên, thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị bà cụ Đường ngắt lời.
“Thằng nhóc kia dựa vào tư cách gì mà kêu Thống đốc thả người? Con đó, cứ thiên vị cậu ta, đúng là con gái như bát nước đổ đi!” Bà cụ Đường lạnh lùng măng.
“Đúng vậy, tên đó hả, một kẻ lang thang thất nghiệp, sợ là đến mặt Thống đốc tròn méo thế nào còn chưa nhìn thấy, yêu cầu Thống đốc thả người gì chứ, mơ hả?”
“Sở Sở, đừng để thằng nhóc đó lừa gạt! Hôm nay nhờ có Chu thiếu, chúng ta phải cảm tạ Chu thiếu thật tốt!” Dương Ngọc Lan giải thích với Đường Sở Sở.
“Hay là tối nay nhà chúng ta mời Chu thiếu một bữa cơm đi, Sở Sở, con đi cùng!” Đường Chính Đạo lên tiếng.
“Nhưng…”
“Thế nào? Giờ con còn không thèm nghe lời chú ba luôn à”
Đường Sở Sở vừa định mở miệng thì ánh mắt lạnh lẽo của bà cụ Đường đã lướt qua.
“Dạ, chú bai” Cuối cùng, cô đành phải đồng ý.
Về phần thiếu chủ quân Thiên Lang kia, anh ta cứ nhìn Đường Sở Sở chằm chằm, ánh mắt lấp lóe.
Một giờ sau, Diệp Phàm xuất hiện ở tập đoàn Đường Thị.
“Anh Tiểu Phàm thế nào rồi?” Đường Sở Sở thấy Diệp Phàm, vội vàng hỏi.
“Anh đã giải độc cho những người trúng độc do dùng đan Trú Nhan rồi, bọn họ đều không sao, có điều anh kiểm tra qua thì trong đan Trú Nhan bán ra hôm nay thật sự có độc.” Diệp. Phàm nói.
“Sao lại như vậy?”
“Nguyên liệu chế đan Trú Nhan đều do chuyên gia kiểm định, sao có thể xảy ra chuyện này được?” Đường Sở Sở nhíu mày.
“Anh đã sai người đi điều tra rồi, có kẻ mua lại nhà xưởng, đổi dược liệu trong đan Trú Nhan thành thuốc độc, hơn nữa còn cố ý châm lửa đốt luôn nhà xưởng. Về phần là ai nấp sau màn quấy rối, chắc sẽ nhanh chóng có kết quả thôi!”
“Anh cũng kêu người đè mấy tin tức truyền thông kia xuống rồi!” Diệp Phàm nói.
“Rốt cuộc là ai muốn nhằm vào Đường Thị chứ?” Ánh mắt Đường Sở Sở trần ngập tức giận.
“Tổng giám đốc, không xong rồi!” Đột nhiên thư ký của cô Tôn Tiểu Tiểu vội vã chạy vào.
“Lại xảy ra chuyện gì?” Đường Sở Sở hỏi.
“Các nhà cung cấp nguyên dược liệu lớn đã hợp tác với chúng ta trước đó bỗng dưng tuyên bố chấm dứt hợp đồng với mình, sẽ không tiếp tục cung cấp cho chúng ta bất cứ nguyên liệu dược liệu nào để sản xuất đan Trú Nhan và kem trị sẹo. nữa. Ngoài ra, các nhà cung cấp dược liệu khác ở quận Giang Nam cũng gửi email hồi âm sẽ không hợp tác với chúng ta.” Tôn Tiểu Tiểu nói.
“Tại sao lại như vậy?” Đường Sở Sở nhíu mày.
“Xem ra thật sự có người muốn hạ bệ Đường Thị!” Diệp Phàm cười lạnh.
“Tiểu Tiểu, em lập tức liên lạc với những nhà cung ứng kia, chị sẽ đích thân bàn bạc với bọn họ!” Đường Sở Sở nói.
“Vợ, chuyện này không cần em ra tay đâu, giao cho anhl” Diệp Phàm vừa nói vừa gọi điện thoại cho Khương Uyên.
“Thiếu chủ!” Khương Uyên nghe máy, cung kính gọi. “Thông báo cho tất cả những nhà cung ứng dược liệu ở quận Giang Nam, ai dám không cung cấp dược liệu cho nhà họ
Đường, giết không tha!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Vâng, thiếu chủ, tôi đi làm ngay đây!” Khương Uyên gật đầu.
“Được, xong rồi.” Diệp Phàm cúp điện thoại nói.
“Anh gọi một cú điện thoại là có thể giải quyết những nhà cung ứng kia á? Đừng bảo là anh đang bốc phét đấy!” Tôn Tiểu “Tiểu nhìn Diệp Phàm đầy nghỉ ngờ.
Cái vị bám váy tổng giám đốc này có bản lĩnh như thế à?
Kết quả chưa tới ba phút sau, điện thoại Tôn Tiểu Tiểu không ngừng đổ chuông, chờ sau khi cô nàng nói chuyện xong, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Sao thế?” Đường Sở Sở hỏi.
“Tổng giám đốc, những nhà cung ứng đã khôi phục hợp tác với chúng ta, hơn nữa còn chiết khấu 40% giá dược liệu!” Tôn Tiểu Tiểu kinh ngạc nói.
“Cô còn nghĩ tôi đang khoe mẽ nữa không?” Diệp Phàm nhìn Tôn Tiểu Tiểu, hừ một tiếng.
“Anh…”
Tôn Tiểu Tiểu trừng Diệp Phàm, thoáng chốc không biết nên nói gì, cô ấy luôn cho rằng Diệp Phàm chỉ là một thăng trai bao bám váy tổng giám đốc mà thôi.
Không ngờ, đối phương có thể khiến tất cả các nhà cung ứng của quận Giang Nam đồng ý hợp tác lại với Đường Thị chỉ bằng một cú điện thoại, thậm chí còn chiết khấu 40% giá dược. liệu, đúng là khó tin!
“Nhóc con, sau này đừng xem thường anh đây!” Diệp Phàm vỗ vai Tôn Tiểu Tiểu.
Tôn Tiểu Tiểu:
Trong một căn biệt thự ở quận Hoài Giang, đột nhiên, có tiếng ly rượu vỡ tan:
“Tại sao chứ?”
Liễu Như Thị đứng trong biệt thự, vẻ mặt dữ tợn, dưới đất vương vãi vụn thủy tinh.
“Tiểu thư, nghe nói Diệp Phàm đã cứu chưa những người trúng độc kia, hơn nữa cũng không biết hẳn đã dùng cách gì mà đè hết tin tức xuống, còn thả người nhà họ Đường ra tù.”
“Về phần các nhà cung ứng dược liệu, phân điện Long Vương ở quận Giang Nam đã hạ lệnh cho bọn họ, ai không hợp tác với Đường Thị giết không tha, bọn họ đành phải khôi phục hợp tác với nhà họ Đường!”
Lúc này, một người phụ nữ đứng trước mặt Liễu Như Thị bẩm báo.
“Điện Long Vương? Không ngờ hẳn lại có quan hệ với điện Long Vương điện! Ta đã đánh giá thấp hản rồi!” Liễu Như Thị lạnh lùng nói.
Rõ ràng một loạt hành vi chống lại nhà họ Đường gần đây. đều do Liễu Như Thị thao túng sau màn.
“Đi, đến biệt thự Kim Sơn!” Liễu Như Thị mở miệng.
“Tiểu thư, cô thật sự muốn đến chỗ đó ư? Nghe nói vị kia vô cùng biến thái, rất nhiều cô gái không chịu nổi sự làm nhục của gã, cô là tiểu thư nhà họ Liễu, cần gì phải làm thế? Với thực lực của nhà họ Liễu, giải quyết một nhà họ Đường nho nhỏ đâu có khó khăn.”
Cô gái kia không đành lòng nhìn Liễu Như Thị bước vào con đường kia.
“Cô nghĩ nhà họ Liễu có thể chống lại điện Long Vương không? Muốn đối phó Diệp Phàm, chỉ người kia mới có thế!”
“Huống hồ ta còn chịu được cảnh bị mười tên đàn ông làm nhục, giờ thêm một người có xá gì?”
Liễu Như Thị cười giễu, trong đầu hiện lên nỗi khuất nhục. phải chịu đựng tại buổi tối ở Thiên Hải đó, hai tay cô ta siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt đầy rẫy thù hận và căm ghét như rắn độc.
Sau đó, Liễu Như Thị bước vào một căn biệt tự nguy nga lộng lẫy.
“Gô đến rồi!”
Từ trong truyền ra một giọng nói khàn khàn lạnh lẽo, khiến người khác không rét mà run.
Liễu Như Thị đi thẳng vào, cửa biệt thự từ từ khép lại