Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 121: C121: Quân thiên sách đã nhắm tới vị trí thứ nhất



Ngày hôm sau.

Sáng sớm, bên ngoài nhà họ Trần xuất hiện mấy nghìn chiến sĩ được vũ trang đầy đủ. Tất cả đều là quân quận vệ quận Thiên Phủ.

“Bao vây nhà họ Trần cho tôi, một con ruồi cũng không để lọt!”

Một người đàn ông trung niên mang sắc mặt lạnh lùng ra lệnh.

Ông ta là thống lĩnh quân quận vệ quận Thiên Phủ, còn là người của gia tộc Công Tôn, tên là Công Tôn Vệ.

Sau khi nhận được tin tức từ Công Tôn Hằng, Công Tôn Vệ tức tốc tiến hành điều tra chuyện nhà họ Ngô diệt vong. Tất nhiên kết quả tra được nhà họ Trần là hung thủ lớn nhất.

Nhà họ Trần lập tức bị bao vây. Công Tôn Vệ đạp một phát mở cổng nhà họ Trần, sau đó dẫn theo các chiến sĩ của quân quận vệ xông vào nhà họ Trần.

Nhiều chiến sĩ quân quận vệ được vũ trang đầy đủ như vậy xông vào làm nhà họ Trần hoảng loạn.

Hộ vệ của nhà họ Trần còn chưa ra tay đã bị quân quận vệ đè xuống đất.

Lúc này, đám người Trần Thiên Nam đi ra. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ấy chợt biến sắc.

“Các người muốn làm gì?” Trần Thiên Nam gắn giọng chất vấn.

“Trần Thiên Nam, ông to gan thật đấy, nhà họ Ngô mà ông cũng dám diệt!”

Công Tôn Vệ nhìn Trần Thiên Nam, lạnh lùng nói.

“Gia tộc Công Tôn phái ông tới ư?”

Trần Thiên Nam hỏi.

“Đúng vậy. Tộc trưởng ra lệnh cho tôi điều tra hung thủ, đưa toàn bộ hung thủ về gia tộc Công Tôn giao cho phu nhân xử lý!”

“Bắt hết bọn họ lại, không tha cho một ai. Kẻ nào. dám chống cự thì giết không tha!”

Công Tôn Vệ ngang ngược quát. Các chiến sĩ quân quận vệ chuẩn bị ra tay bắt người. “Các người muốn làm gì?”

Trần Tiểu Manh đi ra, hét to với đám người này.

“Mới sáng sớm đã quấy rầy mộng đẹp của người ta.”

“Các người bị điên à?”

Diệp Phàm dụi mắt đi ra ngoài, bộ dạng ngái ngủ.

Đêm qua Diệp Phàm phải thầm niệm Đạo Đức Kinh cả đêm để khắc chế bản thân, ngăn mình hóa sói ăn bé cừu non Đường Sở Sở. Có thể nói cả đêm qua hắn không sao ngủ được, khó khăn lắm mới sắp chìm vào giấc ngủ thì lại bị quân quận vệ đánh thức.

“Bắt hết bọn họ lại!”

Công Tôn Vệ chỉ vào đám người Trần Thiên Nam, Trần Tiểu Manh, Diệp Phàm.

Một đám chiến sĩ xông tới. “Cút hết cho tôi!”

Diệp Phàm hét lên, một luồng uy lực vô hình phóng ra đánh lên người các chiến sĩ quân quận vệ.

Phụt phụt phụt!

Cả đám bay ra ngoài, đập xuống đất hộc máu. Vèo!

Tham Khảo Thêm:  Quyển 4 - Chương 123: Lúc này vô thanh thắng hữu thanh

Một giây sau, Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt

Công Tôn Vệ. Hắn duỗi một tay bóp cổ và nhấc bổng đối phương lên, đồng thời lạnh lùng nói: “Khó khăn lắm tôi mới ngủ được, kết quả là bị người ta đánh thức. Ông nói xem phải làm sao đây?”

“Thả thống lĩnh ra!”

Các chiến sĩ quân quận vệ khác lập tức chĩa súng vào Diệp Phàm.

“Các người muốn tên này chết thì nổ súng thử xeml” Diệp Phàm hờ hững cất lời.

Hai anh em Đại Hổ, Nhị Hổ cũng có mặt, lạnh lùng nhìn các chiến sĩ này, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

“Thả thống lĩnh Công Tôn ra!”

Bên ngoài nhà họ Trần lại xuất hiện thêm một đoàn chiến sĩ quân quận vệ, bao vây nơi này kín kẽ.

Một người đàn ông trung niên bụng phệ đi vào. “Quận trưởng đại nhân!”

Nhìn thấy người đàn ông này, các chiến sĩ lập tức hô.

Người đàn ông bụng phệ này chính là Quách Do, quận trưởng quận Thiên Phủ.

“Chàng trai à, cậu to gan lắm, dám ra tay với thống lĩnh Công Tôn. Lập tức thả thống lĩnh Công Tôn ra!”

Quách Do nhìn Diệp Phàm, nghiêm nghị quát. “Nếu tôi không thả thì sao?” Diệp Phàm bĩu môi.

“Vậy thì hôm nay cậu và tất cả mọi người nhà họ Trần có mặt ở đây đều phải chết!”

Quách Do thẳng thừng nói. Tức thì toàn bộ súng trong tay các chiến sĩ quân

quận vệ phía sau Quách Do đều chĩa vào người nhà họ Trần.

Sắc mặt của người nhà họ Trần hết sức khó coi, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

“Quận trưởng Quách, ông làm vậy hơi tuyệt tình đấy!”

Trần Thiên Nam sầm mặt nhìn Quách Do.

“Xin lỗi gia chủ nhà họ Trần, muốn trách thì hãy trách các ông đã giết người không nên giết, lân này không ai cứu được các ông đâu.”

Quách Do lạnh lùng nói.

Nếu là trước đây, Quách Do tuyệt nhiên không dám ăn nói như vậy với Trần Thiên Nam. Dù sao ở quận Thiên

Phủ nhà họ Trần cũng có thế lực khổng lồ, không dễ chọc vào.

Nhưng lần này gia tộc Công Tôn đã ra tử lệnh, nếu nhà họ Trần không chết thì người chết sẽ là ông ta!

Rắc!

Diệp Phàm thẳng tay vặn gãy cổ Công Tôn Vệ rồi ném xuống đất, lạnh lùng nói: “Không ai có thể uy hiếp tôi!”

“Bắn!”

Thấy Công Tôn Vệ bị giết, Quách Do sâm mặt ra lệnh.

Tức thì hơn một nghìn chiến sĩ quân quận vệ định nổ súng.

“Đừng!”

Trần Thiên Nam hô to. Người nhà họ Trần lộ ánh mắt tuyệt vọng, không ít người sợ đến mức khóc lớn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 163

“Không được nổ súng!”

Đột nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng Quách Do.

Một người đàn ông mặc chiến phục, vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện.

Người này là Quân Đao.

“Cậu là ai? Ai cho phép cậu xuất hiện ở đây?”

Quách Do chất vấn Quân Đao.

“Ông mù à, vị này là Quân Đao đại nhân của căn cứ Chiến Bội”

Một thuộc hạ bên cạnh Quân Đao chỉ vào Quách Do mà mắng.

“Quân Đao đại nhân?”

Quách Do biến sắc, thốt lên đầy kinh ngạc.

Ông ta là quận trưởng một quận, tất nhiên từng nghe danh Quân Đao của căn cứ Chiến Bộ. Đối phương là một cao thủ đỉnh cấp của căn cứ Chiến Bộ, còn là kiện tướng đắc lực bên cạnh Long Soái, thân phận cao hơn quận trưởng nhiều!”

“Hạ quan bái kiến Quân Đao đại nhân. Hạ quan có mắt không tròng, không biết đại nhân đến nên đã xúc phạm đến đại nhân, mong đại nhân thứ lỗi.

Quách Do dứt khoát quỳ xuống nhận lỗi với Quân Đao.

“Dẫn theo người của ông cút đi.” Quân Đao lạnh lùng quát. “Nhưng.”

Quách Do biến sắc, còn muốn nói gì đó.

“Tôi sẽ nói chuyện với gia tộc Công Tôn, ông không cần xen vào.”

Quân Đao cất lời. I “Vâng, thưa đại nhân.”

Nghe vậy Quách Do mới yên tâm, dẫn theo các chiến sĩ quân quận vệ và mang xác của Công Tôn Vệ rời đi.

“Cảm ơn Quân Đao đại nhân!”

Trần Thiên Nam vội vàng đi tới cảm ơn.

Nhưng Quân Đao lại đi thẳng tới chỗ Diệp Phàm: “Cậu đúng là gây chuyện khắp nơi. Vừa mới chọc vào Bá Vương Minh ở quận Nam Thiên, giờ lại chạy đến quận Thiên Phủ!”

“Anh có việc gì không? Không có việc gì thì có thể biến!”

“Tôi còn phải trở về ngủ nữa!”

Diệp Phàm ngáp một cái.

Trần Thiên Nam rất kinh ngạc khi thấy Diệp Phàm dám nói năng với Quân Đao như vậy.

_ “Lần này tôi đến là để nhắc nhở cậu, còn nửa tháng nữa là tới trận đấu lớn giữa chín quân đoàn lớn nhất Long quốc. Đó là lúc quyết định số phận của quân Thiên Sách.”

“Nếu cậu biết chiến thần Thiên Sách ở đây, xin hãy nhanh chóng báo cho ông ấy, bảo ông ấy xuất hiện. Nếu không, quân Thiên Sách sẽ bị xóa sổ đấy!”

Quân Đao nhìn Diệp Phàm, gắn giọng nói.

“Cảm ơn nhắc nhở, nhưng anh cứ yên tâm, quân Thiên Sách vĩnh viễn trường tồn!”

“Trong trận đấu lần này, quân Thiên Sách đã nhắm tới vị trí thứ nhất, không nhường ai hết!”

Diệp Phàm tự nói với vẻ mặt tràn đầy tự tin. Nói xong hắn xoay người về phòng ngủ tiếp.

Ánh mắt Quân Đao lóe lên ba giây, sau đó xoay người rời đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 52: Sau khi minh tinh bị đại lão tàn tật để ý (Xong)

“Quân đoàn thi đấu? Chiến thần Thiên Sách?”

“Lẽ nào Diệp Phàm có quan hệ với chiến thân Thiên Sách?”

Trần Thiên Nam nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, mắt không ngừng lấp lóe.

Nháy mắt địa vị của Diệp Phàm trong lòng ông ấy lại tăng vọt.

Nếu Diệp Phàm thật sự có quan hệ với chiến thân Thiên Sách, thì địa vị của hắn quá lớn!

Dù sao chiến thân Thiên Sách cũng đứng đầu bốn chiến thần của Long quốc, được mệnh danh là thần bảo vệ Long quốc.

Năm xưa chiến thần Thiên Sách dẫn quân Thiên Sách quét sạch liên quân năm nước, cứu Long quốc thoát khỏi nguy nan, có địa vị cực cao ở Long quốc.

Nếu Diệp Phàm có quan hệ với chiến thần Thiên Sách, thì danh gia vọng tộc hiện nay ở Long quốc chẳng

là gì trong mắt hắn.

“Hàèn chỉ người này to gan như vậy, không coi gia tộc Công Tôn ra gì.”

Trần Thiên Nam lẩm bẩm.

Trong gia tộc Công Tôn ở Đế Đô. Sau khi Công Tôn Hằng nhận được cuộc gọi từ Quân Đao, sắc mặt ông ta lập tức tối sầm, trong mắt bập bùng lửa giận.

“Phu quân sao vậy?” Công Tôn phu nhân hỏi Công Tôn Hằng.

“Quân Đao bên Chiến Bộ gọi điện tới, yêu cầu chúng †a dừng truy cứu chuyện nhà họ Ngô.”

Công Tôn Hằng gắn giọng nói.

“Sao người của Chiến Bộ lại can thiệp vào chuyện này? Tôi không nghe nói nhà họ Trần và Chiến Bộ có qua lại mà?”

Mặt Công Tôn phu nhân biến sắc.

“Không phải nhà họ Trần. Hung thủ thật sự tiều diệt nhà họ Ngô là một thanh niên tên Diệp Phàm.”

“Hôm nay cậu ta còn giết tộc nhân nhà chúng ta đang giữ chức thống lĩnh quân quận vệ quận Thiên Phủ. Quân Đao gọi điện cho tôi vì thanh niên này.”

Công Tôn Hằng lạnh lùng nói.

“Diệp Phàm!”

“Là cậu ta tiêu diệt nhà họ Ngô ư?”

“Phu quân, lẽ nào chúng ta bỏ qua cho cậu ta như thế?”

“Anh trai và cháu trai của tôi chết thảm quá, tôi không cam lòng!”

Nét mặt Công Tôn phu nhân trở nên dữ tợn, trong mắt chất chứa cảm xúc không cam lòng.

“Quân Đao là người của Long Soái, cậu ta đã lên tiếng mà chúng ta còn ra tay tức là đối địch với Chiến Bộ, không đáng!”

“Đành giao chuyện này cho Thiên Kiếm vậy. Thiên Kiếm ra tay giết Diệp Phàm, Quân Đao không thể đổ tội lên đầu gia tộc Công Tôn chúng ta.”

Công Tôn Hằng nói. “Bây giờ tôi sẽ liên lạc với thằng ba ngay!”

Công Tôn phu nhân lập tức lấy điện thoại gọi cho em trai thứ ba là Ngô Thiên Kiếm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.