Người của các đảo nhỏ của Bồng Lai bắt đầu tản ra tìm kiếm ma nữ tóc trắng, đám người Diệp Phàm cũng đang tìm kiếm Sở Sở.
Màn đêm buông xuống, đám người Diệp Phàm đang nghỉ chân trên một tòa đảo nhỏ.
Diệp Phàm nhìn về phía mặt biển xa xăm gợn sóng, ánh mắt chăm chú. “Anh đang nghĩ đến Sở Sở hả?” Lâm Thi Âm đi đến, nhẹ nhàng nói.
“Lỗi của tôi, nếu tôi trở về kịp, Sở Sở cũng sẽ không bị người mang đi, cũng sẽ không biến thành trạng thái bây giờ.”
Diệp Phàm áy náy nói.
“Chuyện này không trách anh, anh cũng không muốn như vậy.”
Lâm Thi Âm an ủi.
“Sở Sở, chắc chắn anh sẽ tìm được eml” Diệp Phàm kiên định nói.
Ầm ầm ầm!
Đột phía phía trước truyền đến tiếng đánh nhau, Diệp Phàm nhìn qua, thấy một đoàn người đang đuổi theo một người phụ nữ.
Diện mạo của người phụ nữ này cực kỳ xinh đẹp, thực lực đã đạt đến Kim Đan cảnh, nhưng trên người có rất nhiều vết thương, cô vừa đánh vừa lùi, đi đến trước mặt đám người Diệp Phàm.
Đùng!
Một tay cầm trường kiếm, chém ra một kiếm, giết chết một kẻ truy kích, nhưng cô cũng bị mấy người khác đánh trúng, bay ra ngoài, dừng trước mặt Diệp Phàm, hộc máu.
Đám người truy kích đều là cao thủ Dung Hợp cảnh và Kim Đan cảnh, trong đó có nhiều người trên Kim Đan 7 tầng, thậm chí có một người vượt qua cả Kim Đan cảnh. Trong số đó có một người phụ nữ đang nhìn chằm chằm người phụ nữ ngã xuống đất với ánh mắt tàn nhẫn.
“Chử Mộng Khanh, mày trốn không thoát, chuẩn bị chết đi.”
Người phụ nữ với ánh mắt độc ác kia lạnh lùng quát.
“Từ Khiết Nhi, tôi không ngờ vì vị trí Thánh Nữ, cô lại không từ thủ đoạn như vậy, sư phụ không giao vị trí Thánh Nữ cho cô, quả nhiên không sail”
Chử Mộng Khanh nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói. “Gâm mồm!”
“Đều do sư phụ bất công, Từ Khiết Nhi này có chỗ nào không bằng mày, dựa vào gì mà mày có thể làm Thánh Nữ, tao lại không thể?”
“Hôm nay tao muốn mày chết không chỗ chôn, đến lúc đó chỉ có tao có thể ngồi lên vị trí Thánh Nữ này!”
Từ Khiết Nhi oán độc nói.
lấy người là một phần của điện Bồng Lai, không lẽ muốn tiếp tay cho cái sai? Mấy ngươi không rõ hậu quả hả?”
Chử Mộng Khanh nhìn về phía những cao thủ bên cạnh Từ Khiết Nhi.
“Thánh Nữ, xin lỗi, điều kiện do Từ sư muội đưa ra quá mê ngoài, chúng tôi không thể từ chối.”
Người mạnh nhất trong đám người nói.
Diệp Phàm liếc nhìn đám người này, nói với đám người Trần Tiểu Manh: “Chúng ta đi!”
“Đứng lại!”
Đột nhiên Từ Khiết Nhi quát, Diệp Phàm nhìn cô ta, nói: “Chuyện gì?” “Mấy người không được đi, cùng xuống địa ngục với cô ta đi.”
Từ Khiết Nhi lạnh nhạt nói.
“Dựa vào cái gì?”
Trần Tiểu Manh không vui nói.
“Chỉ bằng mấy người nghe thấy nhìn thấy cái không nên nhìn, cho nên phải chết.”
“Giết!”
Từ Khiết Nhi ra lệnh, đám cao thủ bên cạnh cô ta lao về phía đám người Diệp. Phàm, còn cô ta xông đến chỗ Chử Mộng Khanh.
“Chết đi!”
Từ Khiết Nhin nhìn chằm chằm Chử Mộng Khanh, chuẩn bị xuống tay, đúng lúc này một tiếng gầm rú chói tai vang lên.
Diệp Phàm lạnh nhạt đánh ra một quyền, không dùng bất cực lực chân nguyên gì, một quyền rất thuần túy, nhưng một quyền này của hắn lại đánh vỡ
không gian.
Mười vị cao thủ do Từ Khiết Nhi mang đến bị Diệp Phàm đánh thành bột minh.
Đám người Từ Khiết Nhi sợ ngây người.
Những người mà Diệp Phàm vừa giết chết đều là Dung Hợp cảnh và Kim Đan cảnh, nhưng bọn họ lại không chịu nổi một quyền.
Không thể nào?
“Ngươi là ai?”
Từ Khiết Nhi biến sắc, nói.
“Cút!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Hữu hộ pháp, giết hắn!”
Từ Khiết Nhi ra lệnh cho người đàn ông có thực lực mạnh nhất kia.
Hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm, bước từng bước về phía hắn, thực lực của người này đã vượt qua Kim Đan, lại chưa đạt đến Nguyên Anh, đang ở Bán
Bộ Nguyên Anh.