“Các người..”
Lúc này, một vị cường giả của bộ tộc Atlantis nhìn bốn người và định nói gì đó, Lục sư phụ Tiêu Thiên Sách của Diệp Phàm lạnh lùng quát: “Sao còn chưa cút đi, các người đều muốn chết đúng không?”
“Trên người Tiêu Thiên Sách toát ra tỉnh thần chiến đấu đáng sợ, trấn áp đến nỗi đám người này run rẩy, vẻ mặt của những người trong tộc Atlantis thay đổi, họ trực tiếp giải tán và bỏ chạy.
“Bốn vị sư phụ, sao các sư phụ lại tới đây?”
Diệp Phàm nhìn bốn người này, kích động nói.
“Không phải Đại sư phụ của con phát hiện ra con đã xảy ra chuyện nên đã yêu cầu chúng ta chạy tới giúp con. Nhưng nhìn bộ dáng của con thì cũng không có chuyện gi, làm hại chúng ta chạy vội tới suýt chứt nữa đã mệt chết!”
Ngũ sư phụ Long Ngạo nhìn Diệp Phàm, nhếch môi nói.
“Ngũ sư phụ, nếu không phải do con may mắn, suýt chút nữa sư phụ đã không còn nhìn thấy con nữa rồi, thậm chí còn không gặp được Sở Sở!”
Diệp Phàm mở miệng, hẳn giải thích ngắn gọn chuyện vừa xảy ra, bốn vị sư phụ nghe được lời này đều chấn động, bọn họ không ngờ Diệp Phàm và Đường Sở Sở lại gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy!
“Sở Sở, trông con không giống lúc trước!”
Bách Hoa Chỉ Chủ, Chung Vô Diệm, đi tới trước mặt Đường Sở Sở và nhẹ giọng nói.
“Thất sư phụ!”
Đường Sở Sở nhỏ giọng nói với Chung Vô Diệm.
“Đúng rồi, Sở Sở, anh còn chưa hỏi em, tại sao em lại đột nhiên chết đi sống lại?”
Lúc này Diệp Phàm cũng tò mò nhìn Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở lắc đầu nói: “Việc này thì em cũng không biết rõ lắm, em chỉ biết trong cơ thể em đột nhiên bộc phát ra một luồng sức mạnh!”
Thấy vậy, Diệp Phàm cũng không hỏi thêm gì nữa, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy Sở Sở vẫn còn đang che giấu điều gì đó.
Diệp Phàm liếc nhìn về phía đám người Đông Phương Hạo Thiên, hẳn trực tiếp đi tới trước mặt bọn họ, nhìn vết thương của bọn họ, sắc mặt Diệp Phàm trông rất khó coi.
“Thật xin lỗi, đều do tôi đã làm hại các người!”
Diệp Phàm nhìn đám người Đông Phương Hạo Thiên và nói với vẻ mặt áy náy.
Hiện tại toàn bộ kinh mạch và xương cốt trong cơ thể đám người Đông Phương Hạo Thiên đều đã bị phá vỡ, Trúc Cơ cũng đã bị phá hủy, thậm chí nội tạng cũng bị nứt ra, chỉ còn lại một hơi thở, cho dù Diệp Phàm có. thể cứu được bọn họ cũng khó có thể giúp bọn họ khôi phục sức mạnh được.
“Chủ nhân, nếu không có cậu, có lẽ tôi đã chết từ lâu rồi!”
Mạng sống của tôi là của cậu, chỉ cần cậu không sao là được rồi!”
Đông Phương Hạo Thiên nhìn Diệp Phàm nói.
Xoẹt!
Lúc này, Đường Sở Sở đột nhiên đi sâu về phía trong điện Bồng Lai, khi cô quay lại lần nữa, trên tay cô có một chiếc hộp.
“Đây là gì?”
Diệp Phàm nhìn chiếc hộp kia, tò mò nói.
Mà Đường Sở Sở mở nó ra, ngay lập tức một luồng khí tức mạnh mẽ thối quét ra, tràn ngập toàn bộ không gian.
Mọi người có mặt đều cảm nhận được luồng khí tức này, họ lập tức cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể dâng trào, dường như cảm thấy thân thể trở nên trẻ hơn rất nhiều!
Tất cả đều kinh ngạc nhìn chiếc hộp này, tự hỏi bên trong có thứ gì mà chỉ có khí tức thôi đã đáng sợ như vậy.
“Cái này…”
Vẻ mặt Diệp Phàm kinh ngạc nhìn thứ bên trong hộp, trong hộp này có một cây thuốc màu trắng như tuyết, tỏa ra khí tức năng lượng còn mạnh mẽ hơn cả linh khí, chỉ căn hít vào một hơi này cũng có thể khiến thực lực của người ta tăng lên rất nhiều.
“Chẳng lẽ đây chính là cây thuốc tiên trong điện Bồng Lai kia sao?”
Diệp Phàm kinh ngạc nói.
Đúng vậy, nhưng đây cũng không được coi là một cây thuốc tiên thực sự, nó chỉ chứa một chút tiên khí, nhưng cũng đủ để giúp cho bọn họ khôi phục hoàn toàn là được rồi!”
Đường Sở Sở bình tĩnh nói.
Khi tất cả các thế lực có mặt nhìn thấy cây thuốc tiên này, bọn họ đều thèm muốn có được nhưng không ai dám ra tay.
Đùa chứ ngay cả điện Bồng Lai mạnh nhất trên đảo Bồng Lai cũng bị cặp vợ chồng này tiêu diệt, nếu bọn họ dám thèm muốn cây thuốc tiên này thì đúng là tự tìm đường chết!
Tiếp theo, Diệp Phàm trực tiếp chia cây thuốc tiên này thành nhiều phần, để đám người Đông Phương Hạo Thiên, Hiên Viên Bất Bại, Tân Chính lần lượt ăn vào.
Sau khi bọn họ ăn cây thuốc này vào, tất cả bọn họ đều trực tiếp nhập định, một luồng khí tức kinh khủng bao trùm khắp cơ thể.
Xoẹt!
Lúc này, Diệp Phàm liếc nhìn một người ở đây, người này chính là Lạc Trì Ngự, tộc trưởng của tộc Lạc Thần.
“Cô là tộc trưởng của tộc Lạc Thần?”
Diệp Phàm nhìn Lạc Trì Ngư, thờ ơ nói.
“Đúng rồi!”
Lạc Trì Ngư bình tính nói.
“Tôi tiêu diệt tộc Lạc Thần, cô muốn tìm tôi để báo thù đúng không?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Tôi vốn có ý định này, nhưng hiện tại xem ra tôi không thể báo thù được!” Lạc Trì Ngư nói.
Xoẹt!
Lúc này, Đường Sở Sở nhìn Lạc Trì Ngư với ánh mắt lạnh lùng, nhưng cô ta thì nhìn Diệp Phàm: “Anh định giết tôi à?”
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Lạc Trì Ngư, trong mắt mang theo tỉa lạnh lùng, nói: “Người của tộc Lạc Thần các người đều đáng chết”
Ngay lập tức, Diệp Phàm đang định ra tay giết Lạc Trì Ngư, mặc dù đối phương là một người đẹp, nhưng ngoại trừ người phụ nữ của chính mình, Diệp Phàm sẽ không thương xót những người phụ nữ khác.
“Quên đi, anh Tiểu Phàm, anh đã tiêu diệt tộc Lạc Thần rồi, tha cho cô ta một mạng đi!”
Đột nhiên, Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm và nói:
“Được!
Diệp Phàm gật đầu, nhìn về phía Lạc Trì Ngư: “Đi đi!”
“Anh cứ vậy mà thả tôi đi sao? Anh không sợ một ngày nào đó tôi sẽ quay lại tìm anh báo thù sao?”
Lạc Trì Ngư nhìn Diệp Phàm, đôi mắt cô ta lóe lên.
“Nếu cô muốn báo thù, tôi không ngại đưa cô vẽ đoàn tụ với người trong tộc của cô!”
Diệp Phàm nói với vẻ khinh thường.
Lập tức, Lạ Trì Ngư liếc nhìn Diệp Phàm và Đường Sở Sở rồi trực tiếp rời khỏi đây.
Tiếp theo, những người từ các thế lực khác có mặt cũng lần lượt rời đi
Trong điện Bồng Lai, chỉ còn lại đám người của Diệp Phàm.