Thanh kiếm sắc bén kia lao tới, Diệp Phàm ngước mắt, ném Âu Dương Mục xuống đất, đồng thời dùng hai ngón tay kẹp lưỡi kiếm sắc bén này!
Trong thanh kiếm này chứa lực lượng đáng sợ, nhưng lại bị hai ngón tay của Diệp Phàm kẹp chặt không thể nhúc nhích.
Người cầm chuôi kiếm là một người đàn ông trung niên mặc trường sam màu đen, vẻ mặt lạnh lùng cay. nghiệt.
“Ông là ai?”
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng nói.
“Nhãi ranh, đây là sư phụ của tôi, sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm!”
“Cậu to gan thật, dám ra tay với sở trưởng sở tuần tra!”
“Còn không buồng tay!” Dương Mạc xuất hiện, hét lên với Diệp Phàm. “Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm!”
Sắc mặt Triệu Hữu Dung chợt thay đổi.
Rắc!
Diệp Phàm nhìn sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm, ngón tay bóp nhẹ, tức thì thanh kiếm sắc bén màu đen của đối phương bị hai ngón tay của hắn bóp gãy.
VútI
Diệp Phàm tiện tay quăng ra, nửa lưỡi kiếm gãy trong kế tay hắn bắn về phía Dương Mạc.
Dương Mạc ngây ra như phỗng!
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm biến sắc, vung thanh kiếm gãy trong tay đánh bay nửa lưỡi kiếm kia.
Trong vài giây ngắn ngủi, Dương Mạc đã lượn một vòng quanh quỷ môn quan, trán túa mồ hôi, cơ thể run bần bật.
“Chàng trai đừng quá ngông cuồng!”
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm lạnh lùng nhìn Diệp. Phàm.
“Thì sao nào?” Diệp Phàm khinh thường.
“Là người Long quốc thì phải tuân theo pháp luật
Long quốc, cậu tùy tiện giết người là coi thường pháp luật Long quốc tai”
“Tôi có thể bắt giữ cậu ngay lập tức!”
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Bắt tôi, dựa vào ông á?”
Diệp Phàm cười khẩy, sau đó ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.
“Sư phụ, giết cậu ta đi!”
Nét mặt Dương Mạc cực kỳ dữ tợn.
ồi anh ta bị Diệp Phàm dọa sợ suýt tè ra quần, có thể nói hiện tại anh ta hận Diệp Phàm thấu xương.
“Phải đó sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm, ông giết nó ngay đi!”
Âu Dương Mục đứng dậy, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, nói với sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm.
Vèo vèo!
Đột nhiên Diệp Phàm vung tay, hai chiếc đũa trong †ay hắn phóng thẳng tới hai người này.
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm biến sắc.
Ông ta lập tức lao tới trước người Âu Dương Mục đánh gãy chiếc đũa kia giúp anh ta.
Phụt!
Một chiếc đũa khác đâm xuyên qua cổ Dương Mạc, máu tươi bắn tung tóe.
Dương Mạc mở to mắt nhìn Diệp Phàm, ngã lăn ra đất.
Dương Mạc bị giết, sắc mặt Triệu Hữu Dung thay đổi.
Âu Dương Mục sợ đến mức liên tục nuốt nước bọt, †oàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Cậu…
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm thấy đệ tử của mình bị giết, ánh mắt bừng bừng lửa giận nhìn Diệp Phàm.
“Ông điên thật đấy, không cứu đệ tử của mình mà lại cứu người ngoài!”
Diệp Phàm nhìn sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm, cười gắn.
“Nếu hôm nay Âu Dương công tử chết ở đây thì cậu chết chắc, cả Thiên Hải cũng loạn theo!”
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm lạnh lùng quát. Ông ta không cứu đệ tử của mình mà cứu Âu Dương Mục bởi vì ông ta biết thân phận của Âu Dương Mục, lại
càng biết rõ thế lực phía sau.
Nếu Âu Dương Mục chết, nhà Âu Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là thế lực ẩn sau nhà Âu Dương mới là đáng sợ nhất.
Một khi thế lực phía sau nhà Âu Dương rục rịch, Long quốc sẽ loạn, thậm chí ông ta sẽ bị liên lụy, vì vậy ông ta không tiếc hi sinh đệ tử của mình để cứu Âu Dương Mục!
“Cậu giết đồ đệ của tôi, tôi nhớ kỹ khoản nợ này!” “Chúng ta đi!”
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh.
Ông ta dứt khoát hộ tống Âu Dương Mục rời khỏi đây.
Diệp Phàm nhìn Âu Dương Mục bằng ánh mắt lạnh như băng, đang định ra tay thì Khương Vân Hi túm lấy †ay hắn: “Diệp thần y, tôi thay Âu Dương Mục xin lỗi anh, anh tha cho anh ta đi!”
“Quan hệ giữa cô và Âu Dương Mục rất tốt à?” Diệp Phàm hỏi Khương Vân Hi. “Quan hệ giữa hai nhà chúng tôi không tệ, anh ta vẫn luôn theo đuổi tôi, nhưng tôi không thích anh ta. Lần này anh ta vì tôi mới đến Thiên Hải, nếu anh ta chết ở đây thì tôi sẽ áy náy bất an.”
Khương Vân Hi nói khẽ, giọng điệu cực kỳ dịu dàng, có phần mủi lòng.
“Cô rất lương thiện. Tôi nể mặt cô tha cho gã!” “Ăn cơm thôi!”
Diệp Phàm cười khẽ.
Sau đó bọn họ tiếp tục ăn cơm.
Nhưng chỉ có Diệp Phàm ăn ngon lành, Khương Vân Hi và Triệu Hữu Dung đều sầu lo.
Sau khi ăn xong, Triệu Hữu Dung đi trước. “Để tôi đưa cô về.”
Diệp Phàm nói với Khương Vân Hi.
“Cảm ơn anh!”
Khương Vân Hi gật đầu.
Bọn hẳn thanh toán, sau đó đi tới bãi đỗ xe của nhà hàng.
Có điều khi hai người đi tới chỗ chiếc xe McLaren, chuẩn bị mở cửa xe bước vào thì hai mắt Diệp Phàm chợt đóng băng, đồng thời hắn kéo Khương Vân Hi lùi lại.
Äm!
Khi hai người lùi về phía sau, chiếc xe sang trọng này nổ tung tại chỗ.
Năng lượng ngút trời lan ra, nuốt chửng mọi thứ trong phạm vi mấy mét xung quanh.
Lúc này bốn bề vang lên tiếng hét chói tai. Khương Vân Hi ngây ra như phỗng. Vèol
Đúng lúc này, một con dao găm tanto thình lình xuất hiện sau lưng Diệp Phàm, đâm về phía hắn.
Tốc độ cực nhanh, hệt như tia chớp, khiến người ta không phát hiện ra được!
Nhưng lạ là Diệp Phàm đã biến mất tại chỗ!
Người cầm dao găm tanto biến sắc, lập tức muốn lùi lại.
Kết quả là hắn ta bị Diệp Phàm bóp cổ. “Nói đi, mày là ai?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
Phụt!
Người này rên một tiếng, khóe miệng chảy máu đen, chết ngay tại chỗ.
Hắn ta ngậm thuốc độc trong miệng.
Diệp Phàm ném đối phương xuống đất, gọi một cuộc điện thoại.