“Hà tiểu thư, sao cô lại tới nữa vậy?”
“Tôi đã nói rồi, bụi hà thủ ô này đã được nhà họ Ngụy đặt trước, tôi không thể bán cho mấy người được.”
Bọn họ vừa đến phân hội, một người đàn ông mặc vest đã xuất hiện, nói với người phụ trách Bách Hoa Lâu.
“Nhà họ Ngụy ra giá bao nhiêu, tôi trả gấp mười lần!” Diệp Phàm dứt khoát nói.
“Thật xin lỗi, vị công tử này, cậu có trả cao hơn mấy lần thì chúng tôi cũng sẽ không bán.”
Người đàn ông mặc vest lắc đầu.
“Thật không? Vậy cái này thì sao?”
Diệp Phàm lập tức lấy ra tấm thẻ khách quý Kim Long mà nhân viên công tác đưa cho hăn hồi buổi đấu giá Thiên Long ở
thành phố Tô.
Lúc trước đối phương nói, có tấm thẻ này sẽ được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất ở thương hội Thiên Long!
Bởi vậy hắn định thử xem, nếu không được thì đành giải quyết bằng nắm đấm thôi.
Tóm lại, hắn nhất định phải có được bụi hà thủ ô này! “Thẻ khách quý Kim Long!”
Thấy thẻ khách quý Kim Long trong tay Diệp Phàm, sắc mặt người đàn ông mặc vest lập tức thay đổi, giọng điệu đầy hoảng hốt.
Thẻ khách quý Kim Long là thẻ có cấp bậc cao nhất ở thương hội Thiên Long đấy, hễ là người sở hữu tấm thẻ này đều là khách hàng tôn quý nhất của thương hội, đồng thời còn được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất!
Tên đàn ông mặc vest này là người phụ trách phân hội Giang Bắc của thương hội Thiên Long, đây cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy có người sở hữu tấm thẻ này!
“Công tử, ngại quá, tôi không biết ngài có thẻ khách quý Kim Long, vừa rồi lỡ xúc phạm đến ngài, mong ngài lượng thứ!”
Lúc này, ông ta lập tức cung kính cúi đầu với Diệp Phàm.
Chủ nhân thẻ khách quý Kim Long không phải là nhân vật mà một người phụ trách chỉ nhánh như ông ta có thể đắc tội, thậm chí ngay cả lãnh đạo cao cấp của thương hội Thiên Long
cũng không dám tùy tiện xúc phạm người trước mặt này!
“Giờ ông có thể bán bụi hà thủ ô kia cho tôi được không?” Diệp Phàm hỏi.
“Xin công tử chờ một lát!”
Người đàn ông mặc vest dặn dò cấp dưới, chẳng lâu sau cấp dưới kia đã mang một hộp gỗ đàn hương tới.
Ông ta nhận lấy, đưa cho Diệp Phàm: “Công tử, bên trong chính là hà thủ ô!”
Diệp Phàm mở hộp ra, bên trong là một gốc dược liệu màu đen, là hà thủ ô mà hắn muốn!
“Bao nhiêu?” Diệp Phàm hỏi.
“Công tử, ngài là khách quý bậc nhất của thương hội chúng tôi, ngài cứ cầm bụi hà thủ ô này đi, không cần trả tiền!”
Người đàn ông mặc vest lấy lòng nói.
“Tốt vậy àI”
Diệp Phàm cười khẽ.
“Ông chủ Lưu, bụi hà thủ ô đã chuẩn bị xong chưa?” Lúc này, một gã đàn ông trung niên dẫn người vào. Truyện Sắc
“Ngài Ngụy, ngại quá, tôi đã bán bụi hà thủ ô kia cho người khác rồi!”
Người đàn ông mặc vest nói. “Cái gì? Bán cho người khác?”
“Không phải tôi đã đặt trước rồi à2 Nói hôm nay đến lấy hàng, sao ông lại bán cho người khác? Ông bán cho ai?”
Gã đàn ông trung niên thay đổi sắc mặt, vội kêu lên.
“Cho tôi!”
Diệp Phàm thản nhiên lên tiếng.
Tạch!
Gã trung niên lập tức lia mắt về phía Diệp Phàm, con ngươi tối hẳn đi: “Cậu là kẻ nào? Lại dám giành đồ với nhà họ Ngụy tôi?”
“Ông chỉ đặt trước, không phải giao dịch, hà thủ ô này không thuộc về ông!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Ranh con, cậu biết nhà họ Ngụy muốn tặng bụi hà thủ ô này cho ai không?”
Gã trung niên lạnh lùng trừng Diệp Phàm. “Không muốn biết!” Diệp Phàm nói xong định xoay người rời đi.
“Bụi hà thủ ô đó vốn định mang đi tặng cho Trần đại sư đấy!”
Gã trung niên quát lên.
Ông ta vừa dứt lời, hai người phụ trách phân hội Giang Bắc của thương hội Thiên Long và Bách Hoa Lâu đều giật mình, vậy mà nhà họ Ngụy mua hà thủ ô để cho Trần đại sư dùng?
“Trần đại sư?”
Diệp Phàm liếc gã trung niên.
“Không sai, Trần đại sư muốn bụi hà thủ ô này, ranh con, cậu cũng dám giành đồ với Trần đại sư?”