Phụt!
Hải Tứ Phương bị khí thế mạnh mẽ của Sở Cửu Ca trấn áp, quỳ xuống đất hộc máu.
“Thuộc hạ không dám!”
Trán đổ mồ hôi lạnh, Hải Tứ Phương vội vàng nói.
“Lôi ra ngoài!”
Sở Cửu Ga lạnh lùng ra lệnh, sau đó xoay người đi.
Cô gái mặc đồ công sở lập tức bước đến, túm lấy cơ thể nặng một trăm cân của Hải Tứ Phương rồi kéo ra ngoài.
Sở Cửu Ca đứng trước cửa sổ sát sàn, đôi mắt đẹp lấp lóe, không biết đang nghĩ gì.
Mười phút sau, Sở Thị đăng thông báo, nói rằng tất cả hành vi nhắm tới Đường Thị trước đó đều là hành động cá nhân của một thành viên ban giám đốc Sở Thị, không liên quan gì đến Sở Thị. Hiện tại đối phương đã bị Sở Thị sa thải, Sở Thị sẽ gánh chịu mọi tổn thất đã gây ra cho Đường Thị.
Bài thông báo này xuất hiện lại dẫn đến cuộc bàn luận xôn xao.
Mọi người không ngờ đến kết quả này.
Coi bộ Sở Thị chịu thua rồi?
Với tính cách của vị kia trong Sở Thị, sao lại chịu thua chứ?
Nhưng bất kể thế nào, cơn bão này rốt cuộc cũng kết thúc rồi!
Đường Thị may mắn sống sót!
Nhưng bởi vì sóng gió lần này mà danh tiếng của Đường Thị càng thêm vang dội.
Dù sao cũng chỉ có Đường Thị là có thể khiến cho hai gã khổng lồ giới kinh doanh Long Quốc là thương hội Thiên Long và Sở Thị cùng ra tay.
Nhất thời giá cổ phiếu của Đường Thị tăng vèo vèo, đạt đến một đỉnh điểm mới!
Sự chèn ép của Sở Thị lần này chẳng những không hủy diệt Đường Thị, mà trái lại còn làm cho tổng thể Đường Thị đạt đến một tầm cao mới, có thể nói là trong họa có phúc!
Sau khi Đường Sở Sở xuống máy bay và biết được tin tức về Đường Thị, cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng cô mới tan biến.
“Anh Tiểu Phàm, cảm ơn anh!”
Đường Sở Sở kích động ôm chầm lấy Diệp Phàm, hôn lên mặt hắn một cái.
“Giữa chúng ta còn nói cảm ơn gì chứ!”
Diệp Phàm mỉm cười.
Sau đó, Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu đến Đường Thị, U Ảnh âm thầm đi theo bảo vệ.
Diệp Phàm vốn định về biệt thự nhưng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, bèn tới Bách Hoa Lâu ở Thiên Hải.
Hôm nay Bách Hoa Lâu cực kỳ yên tĩnh, không có lấy một vị khách.
Không đúng, phải nói là có một vị khách.
Vị khách này là một người đàn ông thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, mái tóc dài màu xám, tướng chuột, mày mày lấm lét, bộ dạng gian tà, khiến người ta ớn lạnh!
Lúc này ông ta đang ôm Xuân Mai, một tay vuốt ve gương mặt nhẵn bóng của cô. Trong mắt Xuân Mai tràn đầy vẻ chán ghét và giận dữ, nhưng cô không thể nhúc nhích.
Ba cô gái Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai và những người khác của Bách Hoa Lâu đều bị thương, nằm sõng soài dưới đất.
“Gái ở Bách Hoa Lâu đẹp thật đấy, nếu biết sớm thì mình tôi nên đến từ lâu!”
“Ha ha ha”
Người đàn ông này cười to, vẻ mặt gian ác.
“Tên khốn này, mày dám làm loạn, thiếu chủ tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu!”
Đông Mai mắng người đàn ông này. “Thiếu chủ?”
“Các cô còn có thiếu chủ hả? Bảo cậu ta đến đây, tôi đảm bảo sẽ tát cậu ta một phát chết tươi.”
Người đàn ông này bật cười khinh bỉ, nhìn Xuân Lan và nói: “Người đẹp à, hôm nay bắt đầu từ cô nhé!”
“Ông muốn tát ai một phát chết tươi cơ?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên ngoài Bách Hoa Lâu.
Diệp Phàm với gương mặt lạnh lùng đi vào. “Thiếu chủ!”
Đám Hạ Trúc thấy Diệp Phàm xuất hiện như nhìn thấy cứu tỉnh, rối rít gọi to.
“Mày chính là thiếu chủ của bọn họ?”
“Nhìn như thằng yếu nhớt ấy, à không, phải là trai bao mới đúng!”
“Ha ha ha”
Người đàn ông này nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt mỉa mai.
“Vừa rồi ông nói là muốn tát tôi một phát chết tươi?”
Diệp Phàm đi về phía người đàn ông.