Người đàn ông nhìn Trần Tiểu Manh rồi trực tiếp nói.
“Tôi thậm chí còn không biết các anh, tại sao tôi lại phải đi với các anh?”
Trần Tiểu Manh cau mày, trầm giọng nói.
“Chúng tôi là người của hoàng tộc họ Trần, mà cô chính là người thừa kế của nhà họ Trần, lần này chúng tôi nhận được lệnh đến đây để đưa cô trở về Hoàng tộc và kết hôn với Thiếu tộc trưởng!”
Người đàn ông nhìn Trần Tiểu Manh và nói.
Nghe vậy, Trần Tiểu Manh, Đường Sở Sở và Diệp Phàm đều sửng sốt!
“Cái gì mà Hoàng tộc họ Trần? Là cái quái gì thế? Tôi không biết các anh đang nói gì hết!”
Trần Tiểu Manh cau mày, mím môi.
“Chờ cô trở lại tộc thì sẽ biết rõ mọi chuyện thôi, dẫn bill
Người đàn ông lạnh lùng nói.
Ngay lập tức, bốn người còn lại đi về phía Trần Tiểu Manh.
Trần Tiểu Manh trốn ngay sau lưng Diệp Phàm. “Cút đi!”
Diệp Phàm liếc mắt nhìn bốn người bọn họ, lạnh lùng nói.
Nghe được lời nói của Diệp Phàm, sắc mặt bốn người này tối sầm lại, bọn họ đột nhiên ra tay với Diệp Phàm.
Bọn họ vừa ra tay đã bộc phát ra thực lực vô cùng khủng bố.
Thực lực của bốn người này đều đã vượt qua Địa Cảnh.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Diệp Phàm phất phất tay, một luồng sáng đen xuất hiện.
Trong phút chốc, một dòng máu từ trên cổ bốn người này phun ra, bọn họ che cổ, mở to mắt nhìn Diệp Phàm.
Ngay lập tức, bốn người bọn họ lần lượt ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Lúc này, sắc mặt người đàn ông còn lại thay đổi, hắn †a nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ, hắn ta
nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi không quan tâm các người đến từ tộc nào, lập tức biến mất khỏi mắt tôi!”
Diệp Phàm thờ ơ nói. “Muốn chết à!” Vẻ mặt của người đàn ông trở nên lạnh lùng, sau đó trên người hắn ta bộc phát ra một cỗ uy lực cực kỳ khủng khiếp.
Hắn dùng một chưởng đập về phía Diệp Phàm.
Một chưởng này đánh ra, không khí trước mặt Diệp Phàm đều méo mó.
Diệp Phàm cầm đoản kiếm màu đen lại vung lên lần nữa, lập tức đâm xuyên qua ngực đối phương.
Đôi mắt của người đàn ông này mở to nhìn Diệp Phàm, lộ ra ánh mắt không thể tin nổi rồi ngã xuống đất.
“Bọn họ là ai thế?”
Trần Tiểu Manh nhìn những người này, nhíu mày hỏi.
“Bọn họ vừa nói mình là người của Hoàng tộc họ Trần, còn nói em là người của dòng dõi chỉ thứ của bọn họ, lẽ nào nhà họ Trần có liên quan gì đến Hoàng tộc họ. Trần này sao?”
“Tiểu Manh, chỉ bằng em về hỏi cha em thử đi!”
Đường Sở Sở phân tích, sau đó nhìn Trần Tiểu Manh nói.
“Được!” Trần Tiểu Manh gật đầu, sau đó gọi điện thoại cho cha cô ấy là Trần Thiên Nam, cô ấy kể lại chuyện xảy ra ở đây cho cha mình nghe. “Hoàng tộc họ Trần!”
“Bọn họ đến tìm con ư?”
Khi Trần Thiên Nam nghe thấy những gì Trần Tiểu Manh nói, sắc mặt ông ấy thay đổi, sửng sốt hỏi lại.
“Đúng vậy, nhưng bọn họ đã bị anh rể giết chết rồi!”
“Cha, Hoàng tộc họ Trần này có liên quan gì đến nhà chúng ta không?”
Trần Tiểu Manh hỏi.
“Tiểu Manh, con không nên hỏi nhiều về chuyện này, sau này con cứ ở bên cạnh Diệp công tử, đừng đi đâu hết!”
Trần Thiên Nam nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
Sau khi nói xong, ông ấy cúp điện thoại, vợ ông ấy là Đỗ Khanh lên tiếng nói: “Người của gia tộc đó đã đến tìm Tiểu Manh rồi sao?”
“Đúng vậy!”
“Nhưng những người bọn họ phái tới đều bị Diệp công tử giết chết rồi, Tiểu Manh vẫn chưa bị bắt đi!”
Trần Thiên Nam nói.
“Vậy tiếp theo phải làm sao đây? Tôi e là bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!”
“Dù gì Tiểu Manh cũng là nhất mạch của bọn họ, tại sao bọn họ còn phải bắt Tiểu Mạnh kết hôn với Thiếu tộc trưởng của Hoàng tộc họ Trần kia chứ?”
Giờ phút này, sắc mặt Đỗ Khanh vô cùng khó coi.
“Bọn họ vì muốn đảm bảo sự thuần khiết huyết thống của dòng dõi Hoàng tộc, cho nên mới yêu cầu con cháu dòng chính chỉ có thể tìm một nửa còn lại trong Hoàng tộc để kết hôn, mà đã là Thiếu tộc trưởng của Hoàng tộc họ Trần thì càng phải như vậy.”
“Chỉ là bây giờ xem ra trong nội bộ Hoàng tộc họ. Trần hình như không còn cô gái trẻ tuổi nào thích hợp để kết hôn với Thiếu tộc trưởng của Hoàng tộc họ Trần, cho nên bọn họ chỉ có thể chấp nhận những điều tốt nhất đó là tìm kiếm nhất mạch từ chỉ thứ, sau đó bọn họ đã chọn trúng Tiểu ManhI”
Trần Thiên Nam thở dài.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn Tiểu Manh đi kết hôn với Thiếu tộc trưởng của Hoàng tộc họ Trần mà chúng ta chưa từng gặp bao giờ kia sao?”
“Tôi kiên quyết không đồng ý!”
Vẻ mặt Đỗ Khanh từ chối nói.
“Tôi cũng không muốn, nhưng trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là một vài con kiến, không hề có chút sức phản kháng nào.”
“Bây giờ tôi chỉ có thể hy vọng Diệp công tử có thể bảo vệ Tiểu Manh, nếu không Tiểu Manh sẽ không thể thoát khỏi thảm họa này đâu!”
Trần Thiên Nam lắc đầu, bất lực nói.
Mà ở Thiên Hải, Trần Tiểu Manh gọi điện thoại cho cha mình xong thì nói: “Hình như cha em có biết chuyện gì đó nhưng ông ấy không nói cho em biết!”
“Bỏ đi, sao cũng được, về nhà thôi!” Diệp Phàm thờ ơ nói. Sau đó, đám người bọn họ trở về biệt thự.
Nhưng vừa về đến biệt thự, Diệp Phàm đã nhận được một cuộc điện thoại.
“Hai em nghỉ ngơi trước đi, anh phải đi ra ngoài một chuyến!”
Diệp Phàm nói một câu, sau đó rời khỏi biệt thự, đi đến một nơi ở phía đông quận Thiên Hải.