Một đoàn người bước vào đại sảnh.
Cầm đầu là một người đàn ông tóc hoa râm, khoảng 50 tuổi, mặc áo dài đen.
Người đàn ông này vô cùng lạnh lùng, đôi mắt như mắt ưng, ánh mắt sắc bén, tung hoành thiên hạ, cảm giác áp bách rất nặng.
Ông ta là Bạch Ưng Long Quân, một trong bốn Long Quân của điện Long Vương.
Đi bên cạnh Bạch Ưng Long Quân là một người đàn ông, đây là Từ Xuyên, người phụ trách phân điện điện Long Vương ở quận Thiên Thục, phía sau bọn họ là các cao thủ điện Long Vương!
Thấy Bạch Ưng Long Quân xuất hiện, tiệc tối lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều nhìn về phía vị Long Quân này, sắc mặt nghiêm lại, trong mắt lộ ra sự kính sợ. điện Long Vương là một thế lực khổng lồ ở Long Quốc, có được năng lực và quyền lợi đáng sợ.
Ở điện Long Vương, ngoại trừ Long Vương thì người có quyền lớn nhất là bốn Long Quân.
Bởi vậy có thể thấy được thân phận địa vị của bốn Long Quân ở Long quốc cao đến mức nào.
Một nhân vật quyền lực như vậy xuất hiện ở đây là mọi người vô cùng khiếp sợ, không dám thở mạnh. Lúc đối mặt với Bạch Ưng Long Quân, đám quyền quý Thục Châu hoặc các đại lão quận Thiên Thục đều cúi đầu, không dám nói gì!
Diệp Phàm đứng bên nhìn chăm chú vào Bạch Ưng Long Quân, trong mắt lóe lên tia sáng.
“Gia chủ nhà họ Trương bái kiến Long Quân đại nhân!”
“Đại nhân có thể đến bữa tiệc từ thiện tối nay, thật sự quá vinh hạnh cho nhà họ Trương!”
Gia chủ nhà họ Trương bước đến trước mặt Bạch Ưng Long Quân, cung kính nói.
“Trương gia chủ khách khí, lần này tôi đến đi dạo. thôi, ông không cần để ý!”
Bạch Ưng Long Quân nói.
Sau đó Bạch Ưng Long Quân tìm một chỗ ngồi xuống.
“Tam thiếu gia Đường Môn đến!” Rất nhanh lại một tiếng quát nữa vang lên. “Người của Đường Môn cũng đến?”
Rất nhiều người có mặt ở đây đều kinh sợ.
Đường Môn là thế lực võ đạo cực kỳ mạnh ở quận Thiên Thục, truyền thừa hơn mấy trăm năm, nội tình dày nặng.
Khác với các thế lực võ đạo ẩn cư ở núi sâu rừng già.
Đường Môn xuất thế từ rất sớm, phát triển thế lực. của Đường Môn trải rộng khắp quận Thiên Thục, thậm chí còn cực kỳ có tiếng ở khu vực Tây Nam.
Đường Môn không chỉ đi tuyển nhận đệ tử, còn đặt chân đến các sản nghiệp khác nhau, tích lũy tài chính nhân mạch khổng lồ, được gọi là một trong bốn bá chủ ở khu vực Tây Naml
Tam thiếu gia Đường Môn là con trai thứ ba của môn chủ Đường Môn, tên là Đường Thiên Phong, quản lý các sản nghiệp lớn bên ngoài của Đường Môn. Hai người anh trai của anh ta gần như chưa bao giờ lộ mặt ở bên ngoài, bởi vậy Đường Thiên Phong được gọi là đệ nhất công tử Thục Châu.
“Bái kiến Tam thiếu!”
Gia chủ nhà họ Trương vội vàng đi đến trước mặt Đường Thiên Phong.
Các quyền quý đại lão ở đây cũng đi lên chào hỏi Đường Thiên Phong.
“Nhà họ Trương mấy người có chút bản lĩnh đấy, không ngờ có thể tìm đến Hỏa Linh Chi ngàn năm!”
Đường Thiên Phong cười nói. Hiển nhiên anh ta đến vì Hỏa Linh Chi ngàn năm.
“Nhà họ Trương chúng tôi tình cờ có được Hỏa Linh Chi, tại hạ tự biết nhà họ Trương không xứng có được dược liệu quý hiếm này, bởi vậy đã đem đi bán đấu giá. Vừa có thể giao nó cho người thực sự muốn nó, còn có thể cống hiến một phần sức lực cho sự nghiệp từ thiệt vẹn cả đôi đường!”
Gia chủ nhà họ Trương nói.
“Ha ha ha, nói đúng, hôm nay thứ này chắc chắn thuộc về tôi rồi!”
Đường Thiên Phong cười.
Anh ta nói những lời này là để nhắc nhở những người khác, làm bọn họ từ bỏ ý định tranh đoạt Hỏa Linh Chi ngàn năm!
Đường Thiên Phong vừa dứt lời, không ít quyền quý muốn có được Hỏa Linh Chỉ ngàn năm cũng âm thầm thở dài, từ bỏ suy nghĩ tham gia đấu giá.
Mặc dù Hỏa Linh Chi ngàn năm là dược liệu quý hiếm, nhưng vì nó mà đắc tội với Đường Môn, quá không có lời. ở quận Thiên Thục, đắc tội với Đường Môn chỉ có con đường chết!
“Ngũ trưởng lão Y Các đến!” Lại một tiếng quát vang lên.
Một lão giả râu tóc trắng xóa, mặc áo dài trắng đi đến.
“Là Thôi lão của Y Các!”
Mọi người nhìn thấy vị lão giả này đều vô cùng kinh sợ, kêu lên.
Người này là một trong bảy trưởng lão của Y Các, cũng là một trong các đại sư y đạo đỉnh cấp trong giới y học của Long quốc, vẫn luôn ở tại Thục Châu.
Không ít người ở đây từng cầu Thôi lão cứu chữa, còn được chữa lành nên danh tiếng của Thôi lão ở quận Thiên Thục cực kỳ lớn.
Gia chủ nhà họ Trương lại đến chào hỏi.
“Thiếu chủ, hôm nay không ít người có máu mặt đến, xem ra đều nhìn trúng Hỏa Linh Chỉ ngàn năm!”
Hoa Hồng Đỏ nói với Diệp Phàm. “Đáng tiếc bọn họ phải đến tay không rồi!” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Các vị, chào mừng mọi người đến tham gia tiệc từ thiện tối nay của nhà họ Trương chúng tôi, mục đích chủ yếu của buổi từ thiện này là kêu gọi mọi người cũng góp. sức cho sự nghiệp từ thiện của Long quốc.”
“Hôm nay sẽ có rất nhiều vật phẩm được cầm bán đấu gia, trong đó bao gồm một ít vật phẩm được mọi người quyên tặng cho nhà họ Trương. Tất cả tiền của buổi bán đấu giá hôm nay tôi sẽ quyên tặng cho quỹ hội từ thiện ngay trước mặt mọi người!”
Trương gia chủ lên sân khấu nói.
Bốp bốp bốp!!!
Mọi người vỗ tay.
Tiếp theo, buổi đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu.
Quá trình không khác bán đấu giá bình thường là bao, đều lầy từng vật phẩm ra, sau đó các nhà giàu, quyền quý sẽ đấu giá.
Rất nhanh đã đến Hỏa Linh Chỉ.
Hỏa Linh Chi vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn của mọi người.
“Thật sự là Hỏa Linh Chỉ ngàn năm!”
Diệp Phàm ngạc nhiên khi nhìn cây linh chỉ màu đỏ đậm, dài 30cm.
Mặc dù ở trong núi Cửu Long, Diệp Phàm nhìn thấy rất nhiều linh chỉ nhưng chưa từng nhìn thấy một gốc linh dược hơn ngàn năm ở ngoài thế tục như vậy!
Mọi người nhìn chằm chằm Hỏa Linh Chỉ ngàn năm, trong mắt lộ ra sự tham lan.
Đối với người thường, Hỏa Linh Chỉ là thần dược có thể kéo dài tuổi thọ.
Đối với các cao thủ võ giả, Hỏa Linh Chỉ có thể giúp bọn họ nhanh chóng đột phá.
Tất cả mọi người ở đây đều ngo ngoe rục rịch muốn có được gốc linh dược này!
“Giá khởi điểm là 100 vạn, mọi người có thể tùy ý trả giá, cuối cùng ai ra giá cao hơn thì được!”
Trương gia chủ cười nói. “300 vạn!”
“500 vạn!”
“Một ngàn vạn!”
“Hai ngàn vạn!”
“3000 vạn!”
“Năm ngàn vạn!”
Chỉ trong nháy mắt, vô số tiếng trả giá vang lên.
Giá cả tăng vọt lên 5000 vạn. Cuối cùng bởi vì tam thiếu gia Đường Môn lên tiếng, dọa lui không ít người, nếu không cái giá còn càng điên cuồng hơn!