Thục Châu, cả trong lẫn ngoài tòa nhà nào đó được một đám người canh phòng bảo vệ.
Bất cứ ai ra vào đều vào phải trình giấy chứng nhận. Đây là nơi tổ chức cuộc thi Y đạo thế giới!
Lúc này, mấy trăm thầy thuốc thiên tài đến từ trong và ngoài nước, cùng với các giáo sư, bậc thầy Y khoa đều tê tựu về đây. Những người này đầu là nhân tài kiệt xuất trong giới Đông Tây y!
Chỉ cần có giấy phép hành nghề y hoặc được bậc thầy y học giới thiệu là có thể tham gia cuộc thi Y đạo này.
Mà cuộc thi Y đạo còn là một cơ hội hiếm có để nâng cao trình độ y thuật và mở mang kiến thức.
Mỗi lần tổ chức cuộc thi Y đạo sẽ có đông đảo thầy thuốc đến dự, cho dù không giành được thứ hạng cao thì cũng có thể mở mang kiến thức, thậm chí học tập y thuật cao siêu!
Trong tòa này này chia thành từng khu vực dành cho các tỉnh anh Y đạo của các quốc gia khác nhau.
Cuộc thi Y đạo lần này có khoảng hơn hai mươi quốc gia cử đại biểu đến tham dự.
Khu vực trung tâm tất nhiên là dành cho thầy thuốc. của Long quốc.
Trong đó, mấy người viện trưởng ngự y viện Hoa Ân,
Khương Vân Hi, Lý Tử Huyên đều xuất hiện ở đây. Hứa Thanh Lai trước đây từng xích mích với Diệp Phàm và Vương ngự y cũng có mặt. Tất nhiên còn có các ngự y khác.
“Viện trưởng, ông nói xem hôm nay Diệp thần y có đến không?”
Vương ngự y lên tiếng.
Sau sự việc lần trước, Vương ngự y vô cùng kính nể Diệp Phàm!
“Yên tâm đi, cậu ấy nói sẽ đến thì nhất định sẽ đến!”
Hoa Ân đáp.
“Coi bộ các thầy thuốc mà các quốc gia cử tới lần này đều khó chơi. Nếu Diệp thần y không ra tay, e là
Long Quốc chúng ta có giành được vị trí đầu!”
Một vị ngự y khác nhìn các thầy thuốc được các quốc gia cử tới, nét mặt nặng nề.
“Có Diệp thần y thì lần này chúng ta nhất định có thể giành vị trí thứ nhất!”
Khương Vân Hi tràn đầy lòng tin.
“Thời giờ đúng là ai cũng dám gọi thần y, không sợ người ta cười rụng răng!”
Lúc này, một giọng nói mỉa mai xen lẫn coi thường vang lên.
Một đoàn người đi tới.
Bọn họ chính là người của Y Các, dẫn đầu là mấy vị trưởng lão của Y Các.
Cung lão có thù oán với Diệp Phàm và Thôi lão có. mặt trong tiệc tối từ tiện tối qua đều ở đây, ngoài ra còn có nhiều nam nữ trẻ tuổi, trong đó có hai đệ tử Y Các trước kia Diệp Phàm từng gặp.
Người vừa nói chuyện là một thanh niên lộ vẻ kiêu ngạo trong đội ngũ Y Các.
“Anh là ai mà nói nhảm ở đây?” Lý Tử Huyên nhìn thanh niên này, bất mãn hừ mũi.
“Vị này là Thần Tinh, thầy thuốc thiên tài xếp thứ hai trong thế hệ trẻ Y Các chúng tôi!”
Người đàn ông thuộc Y Các, trước đây từng bị Diệp Phàm làm bẽ mặt, lập tức giới thiệu. Thanh niên kia vừa được giới thiệu thân phận, dáng vẻ càng kiêu ngạo hơn.
“Thầy thuốc thiên tài? Thôi đi, trước mặt Diệp thần y anh ta chả là cái thá gì!”
Lý Tử Huyên phản bác ngay.
Vẻ mặt của thầy thuốc thiên tài Thần Tỉnh trở nên lạnh lùng, mắt nhìn Lý Tử Huyên đăm đăm: “Diệp thần y mà cô vừa nhắc tới là một người trẻ tuổi?”
“Đúng vậy!”
Lý Tử Huyên trả lời.
“Ngay cả các chủ Y Các chúng tôi cũng không dám tự xưng là thần y. Một hậu bối trẻ tuổi như anh ta mà cũng xứng được gọi là thần y?”
“Thật nực cười!”
Thần Tinh khinh miệt ra mặt, lạnh lùng quát.
“Anh…”
Lý Tử Huyên còn muốn nói gì đó, nhưng bị Khương. Vân Hi kéo lại.
“Thẩm lão, Thôi lão, Cung lão, đã lâu không gặp!”
Hoa Ân cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, cất tiếng chào mấy vị trưởng lão Y Các.
“Viện trưởng Hoa, đã lâu không gặp!”
Một vị trưởng lão Y Các dẫn đầu đáp lại. Ông ta là Thẩm Tòng Văn, đại trưởng lão của Y Các.
“Thần Tinh, không được ăn nói lung tung!”
Thẩm Tòng Văn quở trách Thần Tỉnh, sau đó nhìn Hoa Ân và nói: “Viện trưởng Hoa, đệ tử này của tôi thiếu lễ phép, mong ông thứ lỗi.”
“Không sao, người trẻ tuổi mà, nóng tính chút cũng là chuyện bình thường!”
Hoa Ân cười khẽ.
“Nhưng mà viện trưởng Hoa này, ông phải dạy dỗ người bên cạnh mình đi, danh xưng thần y không phải ai cũng có thể gọi đâu!”
Thẩm Tòng Văn liếc nhìn Khương Vân Hi và Lý Tử Huyền, lên tiếng nhắc nhở.
“Thẩm lão à, hai cô bé không nói sai, vị Diệp công tử kia quả thật đủ tư cách được gọi là thần y, hơn nữa còn là lá bài tẩy lớn nhất để giới Y đạo Long Quốc chúng ta thi đấu với thầy thuốc của các quốc gia khác trong lần này.
Hoa Ân nói thẳng. “ồ, vậy ư? Thế thì lão phu cũng muốn xem rốt cuộc người như thế nào mà được viện trưởng Hoa gọi là thân y.
Thẩm Tòng Văn trâm giọng nói.
“Cậu ấy sắp tới rồi
Hoa Ân đáp.
“Hừ, có đại sư huynh của chúng tôi ở đây, không cần người khác thi đấu với thầy thuốc của các nước khác. Ở Long Quốc, trong số các thầy thuốc thế hệ trẻ có ai giỏi y thuật hơn đại sư huynh của chúng tôi chứ?”
Lúc này, một cô gái trẻ thuộc Y Các hừ mũi, vẻ mặt sùng bái.
Các đệ tử Y Các khác nhao nhao gật đầu tỏ ý tán thành.
Mà đại sư huynh trong lời nói của bọn họ chính là đệ tử thân truyền của các chủ Y Các, cũng là thầy thuốc. thiên tài giỏi nhất Y Các, thậm chí y thuật còn giỏi hơn cả một đám bậc thầy Y đạo thế hệ trước, rất được các đệ tử Y Các sùng bái, còn được cho là ứng cử viên duy nhất cho vị trí đầu tiên của cuộc thi Y đạo.
“Xời, đại sư huynh gì chứ, chẳng là gì so với Diệp thần y của chúng ta!”
Lý Tử Huyên hừ mũi không chút khách khí. “Cô…”
Cô gái Y Các kia trợn mắt trừng Lý Tử Huyên, hai bên không chịu lép vế.