Quận chúa vung roi quất lên người Đoạn Thiên Bằng, da tróc thịt bong, lộ ra xương trắng.
“Đệ tử quân Thiên Sách thì sao? Ba ta còn là vương gia kìa!”
Quận chúa khinh thường nói.
“Vương gia…”
Lý Nguyên lo lắng nhìn về phía Xuyên Vương. “Sợ cái gì?”
“Con gái của ta nói đúng, hắn ta là đệ tử của chiến †hần Thiên Sách thì sao?”
“Không lẽ bổn vương còn thua kém chiến thần Thiên Sách?”
Xuyên Vương uy nghiêm quát.
Lý Nguyên run lên, cúi người nói: “Vương gia mạnh hơn chiến thần Thiên Sách kia rất nhiều!”
“Thời đại của chiến thần Thiên Sách đã hết, hơn nữa chiến thần Thiên Sách dám xuất hiện, có rất nhiều người đuổi giết ông ta, cho dù ta giết đệ tử của ông ta thì ông ta có thể làm gì được ta?”
Xuyên Vương khinh thường nói: “Còn quân Thiên Sách, ha hải!”
“Sợ rằng 1 tháng sau Long quốc sẽ không còn ba chữ quân Thiên Sách nữa, còn muốn đối phó với ta, nằm mơ giữa ban ngày!”
Lý Nguyên nghe Xuyên Vương nói vậy cũng dần bình tĩnh lại.
“Nghe thấy không?”
“Hôm nay không ai có thể cứu được thiếu chủ của ngươi, ta sẽ làm ngươi chính mắt nhìn thấy thiếu chủ của ngươi chết trong tay ta!”
Quận chúa ác độc nói, không ngừng vung roi đánh lên người Đoạn Thiên Bằng, đánh đến mức ông ta không ngừng hộc máu, hơi thở thoi thóp!
Am!
Lúc này cánh cửa mạ vàng của Xuyên vương phủ dập nát, mảnh vụn văng khắp nơi.
Một đám thủ vệ bay vào, nện mạnh trên mặt đất, hộc máu bỏ mình!
Diệp Phàm cầm thanh kiếm ngắn màu đen, đằng đằng sát khí đi đến, Hoa Hồng Đỏ theo sát phía sau!
Đám người Xuyên Vương, Lý Nguyên, quận chúa nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Cuối cùng cũng đến!”
Quận chúa thấy Diệp Phàm xuất hiện, lạnh lùng quát 1o.
Diệp Phàm nhìn thấy quận chúa cầm roi, lại nhìn thấy Đoạn Thiên Bằng bị trói trên cột, vết thương chồng chất, máu tươi đầm đìa, đồng tử co rụt lại, trong mắt lóe lên sát ý vô tận.
“Đáng chết!”
Diệp Phàm nhìn chằm chằm quận chúa, hai mắt đỏ đậm, gắn từng chữ một.
Lời của hắn truyền vào trong tai của quận chúa, cả người vô thức run lên, tim đập nhanh, cảm thấy hít thở không thông.
Lúc này, mấy ngàn quân quận vệ của Xuyên vương phủ xông đến, bọn họ cầm súng ống chĩa thẳng vào Diệp Phàm!
“Thiếu chủ, đi nhanh đi!”
Đoạn Thiên Bằng thoi thóp nói.
le. “Thằng ranh, mày là người đã đánh con gái tao?”
“Có vài phần gan dạ sáng suốt, quả nhiên là đệ tử của chiến thần Thiên Sách!”
Xuyên Vương đứng dậy, uy nghiêm nói! “Tất cả các người đều đáng chết!” Diệp Phàm lao thẳng về phía Đoạn Thiên Bằng.
“Lập tức chịu trói, nếu không đừng trách tao không khách khít”
Lý Nguyên chỉ tay vào Diệp Phàm, quát to.
ị Diệp Phàm như không nghe thấy đối phương nói gì, tiếp tục đi về phía Đoạn Thiên Bằng.
“Nổ súng!”
Lý Nguyên hét lên.
Đùng đùng đùng!!!
Mấy ngàn chiến sĩ quân quận vệ bóp cò súng, vô số viên đạn bắn về phía Diệp Phàm, muốn bắn hắn thành tổ ong vò vẽ.
Nhưng những viên đạn đó cách Diệp Phàm 1cm thì đều dừng lại.
Diệp Phàm bùng nổ một kình khí khủng bố, những viên đạn đó quay ngược lại, bắn ngược về phía đám quân quận vệ kia.
Phụt phụt phụt!
Chỉ trong nháy mắt, mấy ngàn quân quận vệ đã bị viên đạn bắn thành cái sàng, ngã xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng!
Lý Nguyên biến sắc, cả người chấn động mắt dại ra.
Ngay cả quận chúa cũng bị dọa ngây người.
Xuyên Vương vung tay lên, lại có 3000 chiến sĩ mặc chiến giáp, tay cầm trường đao xông ra.
3000 người này tản ra khí thế sắc bén, đều là người đã được huấn luyện, tất cả đều là võ giả, còn có không ít cao thủ cửu trọng Nhân cảnh hoặc Bán Bộ Huyền cảnh!
“Bọn họ…”
Lý Nguyên kinh sợ thốt lên.
“Bọn họ là quân đoàn Xuyên vương phủ do ta hao †âm tổn sức tiêu phí suốt 10 năm để bồi dưỡng!”
“10 năm mài kiếm, hôm nay là lúc kiểm tra thành quả”
“Giết!”
Xuyên Vương lạnh nhạt nói.
Ngay lập tức 3000 chiến sĩ Xuyên vương phủ cầm vũ khí lao về phía Diệp Phàm.
3000 người cũng lên nhưng lại không hề hỗn loạn, bọn họ tạo thành một trận hình, tấn công Diệp Phàm!
Hiển nhiên Xuyên Vương tốn không ít công sức để chế tạo ra quân đoàn này!
Nhưng cho dù bọn họ có mạnh đến thế nào, đứng trước mặt Diệp Phàm đầu là con kiến!
Diệp Phàm cầm kiếm ngắn màu đen lao vào trong đội ngũ 3000 người này, mở ra cuộc tàn sát.