Hai người nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống là Hắc Uyên và Thiết Thủ, một trong chín long vệ của Long Hồn.
Tiếp theo, một máy bay trực thăng khác thả xuống một sợi dây, một đám thành viên Long Hồn túm lấy sợi
dây nhanh chóng rơi xuống.
Chỉ trong thời gian nháy mắt đã có hơn trăm thành viên Long Hồn đáp xuống đất, vẻ mặt lạnh lùng.
“Các người là ai?”
Xuyên Vương nhíu mày nhìn đám người này.
“Thưa Xuyên Vương, tại hạ là Hắc Uyên, một trong chín long vệ của Long Hồn. Vị này là Thiết Thủ, cũng là một trong chín long vệ.”
Hắc Uyên đi tới trước mặt Xuyên Vương, lên tiếng giới thiệu.
“Long Hồn?”
“Các người do Nội Các phái tới hỗ trợ bản vương bắt hung thủ sát hại quận chúa?”
Xuyên Vương lạnh lùng hỏi. “Đúng vậy!”
Hắc Uyên gật đầu.
“Vậy thì tốt, các người ra tay đi, bắt tên kia lại, nhân tiện cho bản vương xem sự lợi hại của Long Hồn – lực lượng mạnh nhất Chiến Bộ!”
Xuyên Vương lập tức nói. “Thưa vương gia, không để động vào cậu ấy.” Hắc Uyên nói thẳng.
Sắc mặt Xuyên Vương trở nên lạnh lùng, mắt nhìn Hắc Uyên đăm đăm: “Cậu có ý gì?”
“Trước đây Chiến Bộ đã phái một đội ngũ tới Tây Nam chấp hành nhiệm vụ, kết quả là bị một nhóm cường giả nước ngoài vây giết, tổn thất nặng nề. Hiện tại bọn họ đang ngàn cân treo sợi tóc, tôi theo lệnh Long Soái đi cứu bọn họi”
Hắc Uyên nói.
“Vậy thì có liên quan gì đến thằng nhãi này?” Xuyên Vương lạnh lùng chất vấn.
“Chỉ có cậu ấy mới có thể đối phó với nhóm cường giả nước ngoài kia, tôi theo lệnh Long Soái tới đưa cậu ấy đi cứu viện!”
“Mong Xuyên Vương đừng gây trở ngại cho nhiệm vụ của tôi, nếu chậm trễ việc cứu viện thì không chỉ khiến Long Quốc uổng mất một đội lính tinh nhuệ, mà còn ảnh hưởng đến uy danh của Long Quốc!”
Hắc Uyên hờ hững nói.
Nghe vậy, đám người Xuyên Vương, Mục Chiến đều biến sắc.
“Cậu đang uy hiếp bản vương đấy à?”
Xuyên Vương lạnh lùng nhìn Hắc Uyên. “Không dám!”
Hắc Uyên cúi đầu.
“Nếu bản vương không thả cậu ta đi thì sao?” Xuyên Vương lạnh lùng nói.
“Thống soái chiến khu Tây Bộ Nguyên Hạo nghe lệnh!”
Hắc Uyên lập tức hô.
“Có Nguyên Hạo!”
Nguyên Hạo bước lên, đáp.
“Long Soái có lệnh, lệnh cho ông đảm bảo hành động cứu viện lần này tiến hành thuận lợi, nếu ai dám làm chậm trễ việc cứu viện thì bắt hết!”
Hắc Uyên dứt khoát lấy lệnh bài Long Soái ra, ra lệnh cho Nguyên Hạo.
“Rõ”
Nguyên Hạo gật đầu, sau đó nhìn đám người Xuyên Vương: “Xuyên Vương, mời vị xin vui lòng lùi lại!”
“Ông dám ra lệnh cho bản vương?” Xuyên Vương sầm mặt nhìn Nguyên Hạo.
“Nếu Xuyên Vương không lùi lại, vậy thì thứ lỗi cho chúng tôi vô lễ.”
“Người đâu, bắt hết toàn bội”
Nguyên Hạo ra lệnh, một đám chiến sĩ của chiến khu Tây Bộ lập tức xông tới chỗ Xuyên Vương và người của ba sở cùng quân Ngự Lâm.
“Các… các người muốn tạo phản sao?”
Sắc mặt Xuyên Vương tối sầm, lạnh lùng quát.
“Chúng tôi chỉ đang thi hành mệnh lệnh của Long Soái, xin thứ lỗi!”
Nguyên Hạo nói thẳng.
Người của ba sở và quân Ngự Lâm đều biến sắc, nhưng không phản kháng.
Một khi bọn họ nảy sinh xung đột với chiến khu Tây Bộ, hậu quả rất nghiêm trọng.
“Thống soái, ông làm gì thế? Ông muốn làm trái ý chỉ của Nội Các và triều đình sao?”
Mục Chiến trầm giọng hỏi Nguyên Hạo.
“Vậy ông muốn làm trái mệnh lệnh của Long Soái sao?”
“Mục Chiến, ông phải nhớ kỹ mình là lính của ai!”
“Nếu ông không rõ, vậy thì đừng làm phó thống soái nữa!”
Nguyên Hạo khiển trách Mục Chiến. Sắc mặt Mục. Chiến thay đổi, hết sức khó coi.
“Chúng ta đi thôi!”
Hắc Uyên đi tới trước mặt Diệp Phàm rồi nói. “Không được!”
Diệp Phàm lắc đầu.
“Vì sao?”
Hắc Uyên thắc mắc.
“Lúc trước tới đây tôi đã nói mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó.”
“Đã đưa tôi tới đây, muốn bảo tôi đi thì không dễ như vậy đâu.”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Vậy cậu muốn sao?”
Hắc Uyên dò hỏi.
“Tôi muốn ba con bọn họ quỳ xuống xin lỗi tôi!”
Diệp Phàm đưa mắt nhìn cha con Mục Chiến và Mục: Thiên Lăng.
Hắn nói xong, mọi người giật mình.
Tên này muốn bắt phó thống soái của chiến khu Tây Bộ, tướng quân ba sao Mục Chiến quỳ xuống xin lỗi hắn?
Hắn bị điên à?
Ngay cả Hắc Uyên cũng thay đổi sắc mặt: “Chuyện này…”
“Nếu ông ta không chịu xin lỗi, thì hôm nay tôi không đi”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Nhãi ranh, cậu đừng ngông quá mức!” Mục Chiến chỉ vào Diệp Phàm quát. “Hai người quỳ xuống xin lỗi cậu ấy đi!”
Hắc Uyên chỉ vào Mục Chiến và Mục Thiên Lăng và ra lệnh.