Tại Bách Hoa Lâu ở Thục Châu.
Giờ phút này, trong Bách Hoa Lâu có vô số thành viên của họ bị chém chết, ngã rạp ra đất, ngoài ra còn có hai cô gái cũng đang nằm, chính là Hoa Hồng Đỏ cùng Cơ Như Yên.
Cả người Cơ Như Yên toàn là máu, vết thương chồng chất, như thể vừa trải qua một trận đấu kịch liệt, bị ép tới không còn chút sức lực nào, Hoa Hồng Đỏ nằm ngay bên cạnh, khóe miệng có vết máu, hiển nhiên vừa bị người khác đả thương.
Đứng trước mặt các cô là một gã đàn ông trung niên cầm trường kiếm.
Ông ta chính là người đã xông vào Bách Hoa Lâu ở Đế Đô, muốn bắt Cơ Như Yên đi.
Tuy Cơ Như Yên đã thoát khỏi tay ông ta qua mật đạo của Bách Hoa Lâu, nhưng vẫn bị ông ta đuổi theo cả một đoạn đường dài.
Dưới sự bảo hộ của các cứ điểm Bách Hoa Lâu ở các tỉnh thành, Cơ Như Yên trốn chạy một đường từ Đế Đô đến tận Tây Nam, rồi tới được đây, thế mà vẫn bị đối phương dí theo sát nút!
“Cô nghĩ có thể chạy thoát khỏi tay người của Hoàng tộc Cơ sao? Mau ngoan ngoãn đi theo tôi đi, đừng lãng phí thời gian nữa!”
Gã đàn ông trung niên đến từ Hoàng tộc Cơ lạnh mặt nhìn Cơ Như Yên, hờ hững nói.
“Muốn mang tôi đi ư? Được thôi, vác theo xác của tôi mà về đi!” Cơ Như Yên lạnh lùng quát. Sau đó, trong †ay cô xuất hiện một con dao, đâm thẳng về phía cổ của mình.
Keng!
Con ngươi của ông ta co lại, vội vàng vung thanh kiếm trong tay, vỏ kiếm lao ra ngoài, vừa hay đánh bay con dao khỏi tay Cơ Như Yên.
Người đàn ông chớp mắt đã đi tới bên cạnh Cơ Như Yên, bình tĩnh nói: “Tộc trưởng ra lệnh không thể để cô chết, nên cô không được chết, mau đi theo tôi!”
Dứt lời, ông ta duỗi tay về phía Cơ Như Yên, tính bắt cô đi
“Muốn mang người của tôi đi hả, thế đã hỏi ý tôi chưa?” Một giọng nói lạnh lùng chợt vang vọng khắp. Bách Hoa Lâu.
Bên ngoài cửa, Diệp Phàm bình tĩnh bước tới. Vụt!
Lúc này, những người khác thuộc Hoàng tộc Cơ biến sắc, vội xông về phía Diệp Phàm.
Âm!
Làn sóng dao động đáng sợ từ người Diệp Phàm lan khắp bốn phía, thổi bay đám người của Hoàng tộc Cơ ra ngoài.
“Thiếu chủ!” Thấy Diệp Phàm xuất hiện, Hoa Hồng Đỏ vội hét lên một tiếng.
Cơ Như Yên cũng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong mắt ánh lên tia sáng.
Người đàn ông kia quét mắt nhìn về phía Diệp Phàm, thấy hắn đánh bay những người khác thì cất giọng lạnh lùng: “Mày là người của Bách Hoa Lâu?”
“Ngài ấy là thiếu chủ của Bách Hoa Lâu bọn ta, nếu không muốn chết thì mau thả cô cả ra!” Hoa Hồng Đỏ. hét vào mặt ông ta
“Thiếu chủ Bách Hoa Lâu? Vậy thì sao? Cút đi, bằng không mày sẽ chết, Bách Hoa Lâu cũng ngã!”
Ông ta hếch mặt nhìn Diệp Phàm, vô thức để lộ biểu cảm thượng đẳng, chẳng thèm để Bách Hoa Lâu vào. mắt!
“Khẩu khí không nhỏ ha!” Diệp Phàm mỉm cười, chầm chậm tiến lại gần ông ta.
Xoetl Chỉ trong chớp mắt, lưỡi gươm sắc bén trong tay ông ta được rút ra khỏi vỏ, để lại vệt sáng sắc lạnh, sau đó đâm thẳng về phía Diệp Phàm.
Một kiếm này nhanh vô cùng, như xé tan không gian, phát ra tiếng rít gào chói tai.
Trước mắt Diệp Phàm ánh lên tia sáng lạnh lẽo, cảm giác lạnh thấu xương xông thẳng lên não, khiến thần kinh và ý chí của hắn tê dại.
Nếu là người khác, e chỉ có thể đứng yên chờ chết!
Nhưng Diệp Phàm lại khác, khoảnh khắc mũi kiếm chỉ còn cách cổ họng của hắn tầm ba mươi xăng-ti-mét, hắn bất ngờ duỗi hai ngón tay kẹp chặt lấy.
Sự xuất hiện của hai ngón tay vô cùng đột ngột, tựa như mọc ra từ hư không, không một ai có thể phát hiện ra nổi.
Tới cả người đàn ông kia cũng vậy, còn chưa kịp phản ứng thì kiếm đã bị Diệp Phàm kẹp mất!
Cảnh tượng này khiến vẻ mặt người nọ sa sầm, ông ta dồn sức lên tay, muốn đẩy lưỡi kiếm sắc bén tiên và phía trước, rút ngắn khoảng cách ba mươi xăng-ti-mét này để đâm thẳng vào cổ Diệp Phong.
Những ba mươi xăng-ti-mét này lại chẳng khắc nào lạch trời, không thể nào vượt qua được.
Hai ngón tay của Diệp Phàm chẳng khác nào gọng kìm, giữ chặt lấy thanh kiếm trong tay người nọ, không cho phép nó tiến lên dù chỉ một ly!
Nhất thời, người đàn ông chỉ biết đứng ngơ ra nhìn Diệp Phàm đầy kinh hãi.
Cạch!
Ngay giây sau, ông ta thẳng tay bỏ kiếm, đồng thời tung chưởng về phía ngực Diệp Phàm.
Rầm!
Diệp Phàm tung một cước đáp lại, đá bay ông ta ra ngoài.
Khu!
Ông ta bị Diệp Phàm đá ngã lăn ra đất, miệng hộc máu, ngực cũng lõm vào thành hình dấu chân.
“Mày..”