“Đại tiểu thư, làm sao vậy?”
Hoa Hồng Đỏ dò hỏi. “Hoàng tộc họ Cơi!!”
Cơ Như Yên năm chặt lá thư trong tay, hóa thành bột mịn, trong mắt lóe lên sát ý lạnh băng.
Lá thư này do hoàng tộc họ Cơ gửi đến, nội dung bên trong ghi mẹ của Cơ Như Yên, Trần Sư Sư bị người bắt đi, đối phương báo cho cô nếu muốn mẹ mình bình an không xảy ra chuyện thì lập tức trở về hoàng tộc họ Cơi
“Đại tiểu thư…”
“Hoa Hồng Đỏ, từ giờ trở đi cô tạm thời phụ trách quản lý toàn bộ Bách Hoa Lâu!”
Hoa Hồng Đỏ vừa mở miệng, Cơ Như Yên nói thẳng. “Cái gì?” “Chuyện này…”
Ngay lập tức Hoa Hồng Đỏ kinh sợ nói: “Đại tiểu thư, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Mẹ của tôi bị người bắt đi, tôi muốn đi cứu bà ấy, sau khi tôi rời khỏi, Bách Hoa Lâu yêu cầu một người phụ trách, cô là người thích hợp nhất!”
Cơ Như Yên lạnh nhạt nói.
“Cái gì? Chưởng sự bị người bắt đi?” “Ai làm?” “Có cần thông báo cho thiếu chủ hay không?”
Nghe Cơ Như Yên nói, sắc mặt của Hoa Hồng Đỏ liên tục thay đổi!
“Hiện tại thiếu chủ cũng đang có một đống chuyện, không cần nói cho ngài
“Cô chỉ cần nói với thiếu chủ tôi có việc phải rời đi, mặt khác không cần nhiều lời!”
Cơ Như Yên lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Hoa Hồng Đỏ gật đầu.
“Hoàng tộc họ Cơ ~”
Cơ Như Yên năm chặt hai tay, bùng nổ sát ý! Hôm sau.
Thục Châu, nơi ở của đám người Diệp Phàm.
Diệp Phàm, Đường Sở Sở, Trần Tiểu Manh đứng bên cạnh Tôn Tiểu Tiểu.
Diệp Phàm đi lên rửa sạch thuốc mỡ trên mặt Tôn Tiểu Tiểu.
Sau khi rửa sạch thuốc mỡ, dung nhan của Tôn Tiểu Tiểu xuất hiện.
“Thật xinh đẹp!”
Trần Tiểu Mạnh kinh ngạc thốt lên. “Mặt của tôi…”
“Cô tự xem đi!”
Tôn Tiểu Tiểu thấp thỏm nói, Diệp Phàm cầm gương để trước mặt.
Tôn Tiểu Tiểu nhìn dung mạo trong gương của mình đã khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí còn trắng hơn, xinh đẹp hơn lúc trước, ánh mắt lộ ra sự kích động.
“Mặt của tôi khỏi rồi!”
Tôn Tiểu Tiểu vô cùng kích động.
Giây tiếp theo, Tôn Tiểu Tiểu ôm chặt Diệp Phàm: “Cảm ơn anh!”
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần khách khí”
Diệp Phàm nói.
“Tiểu Tiểu, cô định đào góc tường của bà chủ nhà cô hả?”
Trần Tiểu Manh trêu chọc. Tôn Tiểu Tiểu lấy lại phản ứng, vội vàng buông Diệp. Phàm ra, nhìn Đường Sở Sở, nói: “Chủ tịch, xin lỗi, em chỉ…
“Không sao, chị biết em chỉ muốn cảm ơn anh Tiểu Phàm, chị sẽ không để ý!”
Đường Sở Sở nói xong, nhìn Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, thuốc mỡ này là gì vậy, còn lợi hại hơn cửa cao trừ sẹo?”
“Thuốc dán này của anh lợi hại hơn cao trừ sẹo nhiều, cho dù hủy dung cũng có thể chữa trị!”
“Nhưng chế tác tương đối khó khăn, nếu muốn bán chỉ có thể đơn giản hóa cách làm, hiệu quả sẽ kém hơn nhưng cũng có thể chữa trị dung mạo của một người!”
Diệp Phàm nói.
“Anh rể, anh đúng là cao thủ!”
Trần Tiểu Manh kính nể nói.
“Thiếu Quân chủ, người của Long Tuyền Sơn Trang đến!”
Đúng lúc này, Mộ Bạch đến.
“Mấy người trò chuyện đi.”
Nói xong, Diệp Phàm đi ra ngoài. “Tiểu Tiểu, cảm giác ôm anh rể tôi thế nào?”
Trần Tiểu Manh cười hì hì chọc ghẹo Tôn Tiểu Tiểu, Tôn Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt.
Ở bên ngoài, thủ hộ của Long Tuyền Sơn Trang đứng ở đó.
“Sao rồi? Nghĩ kỹ?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Long Tuyền Sơn Trang có thể nghe theo lệnh của cậu, nhưng cậu phải đảm bảo không động đến người của Long Tuyền Sơn Trang!”
Người thủ hộ nói.
“Chỉ cần Long Tuyên Sơn Trang ngoan ngoãn nghe lệnh, tôi sẽ không động vào mấy người!”
Diệp Phàm nói. “Cậu muốn chúng tôi làm gì?” Người thủ hộ dò hỏi.
Diệp Phàm nói thẳng: “Mấy người chế tạo ra một đám binh khí cho quân Thiên Sách, ít nhất mười vạn cái, còn có chiến giáp với số lượng tương đồng!”
“Nhiều như vậy?”
Người thủ hộ nhíu mày.
“Không làm được?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Có thể làm được, nhưng muốn chế tạo nhiều binh khí và chiến giáp như vậy yêu cầu một lượng lớn tài liệu rèn, Long Tuyền Sơn Trang không có nhiều như vậy!”
“Tôi sẽ cho người giải quyết chuyện tài liệu, mấy. người chỉ cần phụ trách đúc là được, nhớ kỹ, tôi muốn binh khí tốt nhất!”
“Nếu làm không xong chuyện này, Long Tuyền Sơn Trang cũng không cần tồn tại!”
Diệp Phàm ra lệnh.
Mặc dù người thủ hộ rất khó chịu nhưng cũng đành phải đồng ý.
“Mộ Bạch, ông phái thêm một chỉ Thiên Sách Vệ đến chiếm giữ Long Tuyền Sơn Trang, vừa giám sát vừa phụ trách thu thập tài liệu rèn!”
Diệp Phàm nói.
“Rõ, nhưng Thiếu Quân chủ, muốn rèn nhiều binh khí và chiến giáp như vậy, tài liệu rèn là một con số thiên văn, rất khó tìm được hết trong thời gian ngắn, hơn nữa chúng ta không có con đường kia!”
Mộ Bạch nói.
Diệp Phàm nhíu mày, cầm điện thoại gọi điện.
“Alo, công tử, có chuyện gì vậy?”
Bên kia vang lên âm thanh của người phụ trách thương hội Thiên Long thường trú ở Tây Nam, Mai Hà.
“Tôi cần anh giúp một chuyện!”
Diệp Phàm nói yêu cầu về tài liệu rèn binh khí cho đối phương.
Thương hội Thiên Long là thương hội đứng đầu Long quốc, thu gom một đống tài liệu rèn binh khí là chuyện rất dễ dàng!
“Được!”
“Tôi lập tức cho người đi làm, bảo đảm công tử vừa lòng!”
Mai Hà đồng ý.
Xử lý xong chuyện này, Diệp Phàm lấy ra mấy phương thuốc giao cho Mộ Bạch: “Ông cho người đi phối chế dược dịch dựa theo phương thuốc này, sau đó lựa chọn một đám chiến sĩ trẻ ngâm khoảng 12 tiếng mỗi ngày, có thể làm bọn họ nhanh chóng kích phát tiềm lực trong khoảng thời gian ngắn, thực lực tăng mạnh, đến lúc đó đủ để chiến thắng trong lần đại hội đấu võ quân đoàn lần này.”
“Tôi còn viết thêm một phương thuốc mới cho các ông, chế tác nước thuốc theo phương thuốc này, mấy. người cũng ngâm mỗi ngày, có thể trợ giúp các ông nhanh chóng tăng lên thực lực.”
“Chỉ cần thực lực của mấy người đủ mạnh, không ai dám tính kế quân Thiên Sách!”
Diệp Phàm dặn dò.
“Cảm ơn Thiếu Quân chủ!”
Đám người Hoàng Bộ Thương cung kính nói.
“Tân Thành, anh* cũng đi đến quân Thiên Sách luôn đi, sau này anh chính là một thành viên quân Thiên Sách!”
(* Từ chương này ad mới phát hiện ra ông này 30 tuổi. Do ông này mới 30t nên xin phép được đổi xưng hô từ tôi-ông thành tôi-anh)
“Hơn nữa anh cũng chưa đến 30 tuổi, anh cũng có thể đại diện cho quân Thiên Sách tham gia đại hội đấu võ quân đoàn lần này!”
“Anh cầm cuốn tâm pháp này đi, tu luyện theo nó, nó đủ để anh đột phá xỉiêng xích gông cùm!”
Diệp Phàm nhìn về phía Tần Thành, giao một quyển tâm pháp do hắn sao chép cho đối phương.