Ở Thiên Hải, trong một biệt thự nào đó, Sở Hà đang ngồi bên trong, trong mắt anh ta lóe lên hàn quang lạnh lễo.
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt Sở Hà nói: “Công tử có cần tôi lập tức đi giải quyết tên nhóc đó không?”
“Nếu hắn dễ bị giải quyết như vậy thì liệu có đến lượt ông phải ra tay không?”
Sở Hà hừ lạnh nói: “Thằng nhóc, tao sẽ cho mày tận mắt nhìn thấy cảnh người phụ nữ của mày năm trong vòng tay của người khác.”
Âm ầm!
Đột nhiên, cửa biệt thự bị vỡ tan tành, Diệp Phàm bước vào, đám người Xuân Lan đi theo phía sau.
Sở Hà nhìn thấy Diệp Phàm xuất hiện, sắc mặt anh †a tái mét.
Tên mặc đồ đen bên cạnh anh ta trực tiếp tấn công về phía Diệp Phàm, đó là một cao thủ Địa Cảnh.
Rắc. Diệp Phàm vung tay, trực tiếp bẻ gấy cổ tên này.
“Mày… mày sao lại tìm đến đây được?”
Vẻ mặt Sở Hà nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
“Tìm mày khó lắm sao?”
Diệp Phàm bước tới, lạnh lùng nhìn Sở Hà.
“Mày muốn gì?”
Sở Hà nhanh chóng bình tĩnh lại, trầm giọng nói. “Chuyển nhượng toàn bộ cổ phần nhà họ Đường trong tay mày cho Sở Sở, tao có thể để mày chết thoải mái hơn một chút.”
Diệp Phàm ngồi xuống, vắt chân lên rồi lạnh lùng nói.
“Muốn cổ phần sao?” “Được.”
“Mày quỳ xuống dập đầu với tao thì có lẽ tao sẽ cân nhắc một chút.”
Sở Hà liếc nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh nói. Diệp Phàm liếc nhìn Sở Hà, bật cười: “Ha ha.”
Nụ cười này của hắn khiến Sở Hà cảm thấy rùng mình.
“Ai cho mày can đảm dám nói những lời như vậy với †ao? Là thân phận Sở Phiệt của mày sao?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Diệp Phàm vừa dứt lời, ánh mắt Sở Hà ngưng tụ, nói: “Mày cũng có chút bản lĩnh đó, điều tra ra được thân phận của ta nhanh vậy.”
“Nếu mày đã biết thân phận của tao thì nên ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu với tao. Nếu không mày hẳn biết rõ hậu quả của việc đối đầu với môn phiệt Long Quốc.”
Sở Hà nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt lạnh lùng quát lớn. Phụt…
Vừa dứt lời, ngực Sở Hà liền bắn ra một đóa hoa máu.
Thanh đoản kiếm màu đen của Diệp Phàm trực tiếp đâm vào Sở Hà, mắt anh ta lúc này trợn tròn, không thể tin nhìn Diệp Phàm.
Anh ta không ngờ rằng đối phương dám giết anh ta dù đã biết được thân phận của anh ta.
“Tao rất muốn xem thử kết cục khi làm kẻ địch của Sở Phiệt bọn mày sẽ như thế nào?”
Diệp Phàm đứng dậy nhìn Sở Hà cười lạnh, trực tiếp rút thanh đoản kiếm màu đen ra, Sở Hà chết không nhắm mắt.
Đinh linh linh.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại trên người Sở Hà đột nhiên vang lên.
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, hắn trực tiếp lấy điện thoại của đối phương ra nhấn nút nghe.
“Việc thế nào rồi?”
Đầu bân kia điện thoại truyền đến một giọng nam trầm ấm.
“Xem ra ông chính là người đứng sau Sở Hà.”
Diệp Phàm cầm điện thoại lạnh lùng nói.
Đầu bên kia điện thoại trực tiếp im lặng vài giây, sau đó mới lên tiếng: “Cậu là Diệp Phàm đúng không, Sở Hà thế nào rồi?”
“Chết rồi.”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Quả nhiên là đệ tử của Chiến thần Thiên Sách, gan rất lớn. Hy vọng cậu còn sống để xuất hiện trước mặt tôi:
Người đàn ông kia nói.
“Yên tâm, chúng ta sẽ gặp nhau, nhưng trước tiên ông hãy chuẩn bị cho mình một chiếc quan tài. Ngày chúng ta gặp nhau, chính là ngày giỗ của ông.”
Diệp Phàm nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng nào đó, một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú, khí chất xuất trần đang đứng †rước cửa sổ, tay cầm điện thoại, nở một nụ cười tà mị: “Thật thú vị.”
Chớp mắt, màn đêm buông xuống.
Diệp Phàm trở về biệt thự, Đường Sở Sở đang ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.
“Vợ yêu, em đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Phàm đi tới.
“Em đang nghĩ cách đoạt lại Đường Thị.” “Không cần nghĩ nữa, Đường Thị đã lấy về rồi.”
Đường Sở Sở vừa mới mở miệng, Diệp Phàm đã đưa cho cô một văn kiện.
Văn kiện này là một thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, trên đó ghi rõ Sở Hà chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho Đường Sở Sở, trên đó còn có chữ ký và dấu vân tay của đối phương.
Những thứ này tất nhiên đều là do Diệp Phàm sai người làm.
“Cái này…”
Đường Sở Sở nhìn văn kiện này, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, anh ra tay với Sở Hà rồi sao?”
“Tên nhóc đó là người của Sở Phiệt – một trong chín đại môn phiệt của Long Quốc, chỉ mình em không đối phó được với anh ta.”
Diệp Phàm nhếch miệng.
“Người của chín đại môn phiệt sao? Vậy anh ta có mục đích gì?”