Một thanh niên mặc áo đuôi tôm, khuôn mặt trắng nõn, tóc vàng, mắt xanh tràn đầy khí thế bước vào, bên cạnh còn có một cô gái vô cùng xinh đẹp, cô ấy chính là người mà Diệp Phàm gặp được ở quán bar đêm hôm đó ~ Ngải ÁI
“Bá tước Bá Luân!”
Mọi người nhìn thấy vị thanh niên này nhao nhao gọi tên, trên mặt mang theo vẻ kính trọng!
Thanh niên này chính là bá tước Bá Luân, người có thân phận tôn quý nhất trong thế hệ trẻ của Anh Quốc!
“Bá Luân ~”
“Sao nào? Tôi dạy dỗ người khác, cậu cũng muốn quản?”
Ross kiêu ngạo nhìn về phía người thanh niên.
“Anh ta là người của tôi, đương nhiên là phải quản.” Người thanh niên kia đáp.
“Vậy nếu tôi nhất quyết phải dạy dỗ anh ta thì sao?” Ross lạnh lùng nói.
“Anh có thể thử xeml”
“Tôi cũng không ngại khiến cho Phần Lan ít đi một vị hoàng tử!”
Bá Luân đáp với vẻ mặt lạnh thản nhiên.
“Cậu…
Ross lạnh lùng nhìn đối phương.
“Hôm nay cho dù anh có chết ở đây, nước Phần Lan cũng không dám nói gì!”
Bá Luân kiêu ngạo nói, không thèm xem vị hoàng tử Ross này ra gì!
“Ăn nói cũng lớn lối thật!”
Diệp Phàm nhìn Bá Luân, khẽ mỉm cười. “Người của Long Quốc?”
“Ai cho phép anh ta vào đây?”
“Người đâu, đuổi ra ngoài!”
Bá Luân lạnh nhạt nhìn về phía Diệp Phàm. “Khoan đã!”
Đột nhiên, Ngải Á lên tiếng.
“Công chúa? Có vấn đề gì sao?”
Bá Luân nhìn sang Ngải Á.
“Anh ta cũng đâu có phạm lỗi gì, sao phải đuổi ra ngoài?”
Ngải Á không vừa ý.
“Anh ta là người Long Quốc, không có tư cách xuất hiện ở đây!”
Bá Luân hờ hững rồi quay sang nhìn Ngải Á: “Công chúa quen biết hắn?”
“Đúng vậy, cậu ấy là bạn của tôi!” Ngải Á nói.
Bá Luân nhướng mày, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Diệp Phàm.
Lúc này, một đoàn người đi tới, dẫn đầu là một lão giả uy nghiêm, hơi thở tản ra từ người này mang lại một cảm giác vô cùng áp bách!
“Thánh La tộc trưởng!”
Đám đông nhìn vị lão giả này thì nhao nhao hô lên.
Người này chính là tộc trưởng gia tộc Thánh La đệ nhất hào môn nước Anh.
“Bá tước Bá Luân, công chúa Ngải Á, hoan nghênh các vị đến tham gia buổi đấu giá đêm nay.”
“Sự có mặt của các vị chính là vinh hạnh của gia tộc Thánh Lai”
Thánh La tộc trưởng đi tới trước mặt Bá Luân và Ngải Á cung kính nói.
“Thánh La tộc trưởng khách khít”
Ngải Á hơi cúi người đáp.
“Thánh La tộc trưởng, tôi không muốn nhìn thấy người này ở đây!”
Bá Luân đưa mắt về phía Diệp Phàm.
Thánh La tộc trưởng cũng nhìn sang Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên tia quỷ Cậu là người Long Quốc?”
“Đúng vậy!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Cậu tới đây vì Hà Đồ Lạc Thư?” Thánh La tộc trưởng lên tiếng hỏi. “Không sail”
“Giao Hà Đồ Lạc Thư rai”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Tiên sinh muốn Hà Đồ Lạc Thư, vậy chờ đêm hội bắt đầu, cậu có thể đấu giá!”
Thánh La tộc trưởng thản nhiên đáp. “Tôi cũng không có ý định đấu giá!”
Diệp Phàm hờ hững.
“Ý của cậu đây là gì
Thánh La tộc trưởng nhướng mày.
“Hà Đồ Lạc Thư chính là chỉ vật của Long Quốc ta, bị các ngươi đám ngoại tộc các người cướp đi, hôm nay tôi muốn đem vật trả về nguyên chủ, ông còn đòi tôi bỏ tiền ra mua?”
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
Ánh mắt Thánh La tộc trưởng ánh mắt híp lại, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Vậy cậu định cướp sao?”
Không, cướp bóc quá dã man, vậy chẳng phải là tổn hại hình tượng của Long Quốc sao!”
Diệp Phàm lắc đầu, hắn nhìn Thánh La tộc trưởng: “Ông có thể chủ động tặng Hà Đồ Lạc Thư tặng cho tôi!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn Diệp. Phàm như nhìn một kẻ ngốc, thầm nghĩ đầu óc người này có phải bị cửa kẹp rồi không, lại bảo Thánh La tộc trưởng chủ động tặng món trân bảo cho hắn, hắn nghĩ mình là ai?
Cho dù là nữ hoàng nước Anh cũng không có mặt mũi lớn như vậy!
Thánh La tộc trưởng cười lạnh: “Tiên sinh, cậu đang nói đùa sao!”
“Tôi không đùa!”
“Nếu ông bằng lòng chủ động tặng Hà Đồ Lạc Thư cho tôi, tất cả mọi người sẽ không có chuyện gì, nhưng ông nếu không bằng lòng, vậy…”
Diệp Phàm thản nhiên nói. “Vậy thì sao?” Thánh La tộc trưởng tò mò hỏi.
“Vậy sợ là ông sẽ không thấy được mặt trời ngày mai”
Diệp Phàm thẳng thắn đáp.