Bùm!!!
Sắc mặt Xích Lân thờ ơ, đánh ra một chưởng, một quả cầu lửa liền ngưng tụ trong lòng bàn tay, tản ra nhiệt độ cao khủng khiếp!
Ngay lập tức, đòn tấn công của hai người va vào. nhau.
Tần Thành chỉ cảm thấy nắm đấm của mình như bị ngọn lửa thiêu cháy, tỏa ra mùi khét nhàn nhạt, thân thể vô thức lui về phía sau.
Mà Xích Lân nhanh chóng tiến lên một bước, hóa thành tàn ảnh biến mất tại chỗ, sau đó tấn công Tần Thành.
Rầm!!!
Hai đòn tấn công lại va chạm vào nhau.
Sau đó Tân Thành bị Xích Lân đánh bay về phía sau.
Phụt!!!
Tần Thành nửa quỳ trên mặt đất, hộc ra máu tươi, sắc mặt liền tái nhợt!
Vẻ mặt của đám người thay đổi không ngừng khi nhìn thấy cảnh tượng này!
“Không hổ danh là thiếu quân chủ Xích Lân, quả nhiên rất lợi hại!”
“Cuộc tranh tài của các quân đoàn lần này đứng đầu lại là quân Kỳ Lân!” “E rằng quân Thiên Sách không thể lấy được hạng nhất rồi. Xem ra sau này quân Thiên Sách sẽ chẳng còn †ồn tại được nữa!”
Vài quan chức cấp cao của Chiến Bộ có mặt tại đó đang thảo luận và lộ ra vẻ mặt đáng tiếc.
“Hừ, cuối cùng cũng xong đời rồi!” Dương Thiên Hổ hừ lạnh một tiếng.
Chỉ cần quân Thiên Sách không thể giành được hạng nhất trong cuộc tranh tài này, vậy thì ông ta sẽ rất vui vẻ!
“Tân Thành, cậu làm sao vậy?”
Đám người Mộ Bạch đi tới đỡ Tân Thành đứng dậy.
“Tôi ổn, thật xin lỗi!” Tân Thành xin lỗi.
“Không sao đâu, cậu đã cố gắng hết sức rồi!”
“Thực lực của vị thiếu quân chủ quân Kỳ Lân này đã vượt xa những người bằng tuổi.” Hoàng Bộ Thương nói.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” “Nếu như chúng ta không đánh bại được hắn, vậy thì cho dù có đánh bại tất cả những người khác, điểm của chúng ta cũng không thể cao hơn quân Kỳ Lân!” Đoàn Đao lo lắng nói.
Lúc này, những quân đoàn trưởng này cau mày thật chặt.
“Quân Thiên Sách của mấy người xong đời rồi. Chuyện này đã được định sẵn, không ai có thể thay đổi được!” Dương Thiên Hổ hét lớn.
“Kẻ nào đã nói thế?” Đột nhiên, một giọng nói mạnh mẽ vang lên.
Một bóng người liền xuất hiện ở đây. Người này không ai khác chính là Nhị Hổ!
Sự xuất hiện của Nhị Hổ khiến đám người cảm thấy vô cùng choáng váng.
“Cậu là ai? Ai cho phép cậu vào đây?” Dương Thiên Hổ nhìn Nhị Hổ, trực tiếp hét lên.
“Tôi tới đây để đại diện cho quân Thiên Sách tham gia cuộc tranh tài của quân đoàn!” Nhị Hổ nói thẳng.
“Cậu là người của quân Thiên Sách? Làm sao có thể chứng minh?” Dương Thiên Hổ lạnh lùng nói.
“Điều này có thể được chứng minh được không?” Nhị Hổ trực tiếp lấy ra một con dấu lớn!
“Thiên Sách Ấn!”
Đám người Thiên Khuyết, Hoàng Bộ Thương đều ngạc nhiên nhìn con dấu.
Đây là con dấu quân sự của quân Thiên Sách, năm đó khi chiến thần của quân Thiên Sách còn tồn tại, bất kỳ văn bản nào do quân Thiên Sách ban hành đều sẽ được đóng dấu bởi con dấu này!
Thiên Sách Ấn và Thiên Sách Lệnh là hai vũ khí được chiến thần Thiên Sách sử dụng để chỉ quân Thiên Sách!