Trong một nhà hàng ở Đế Đô.
Bốn người Diệp Phàm, Huyết Cơ, Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu đang ăn!
Lúc này, một người phụ nữ trang điểm gợi cảm và quyến rũ bước vào nhà hàng trong trang phục hàng hiệu và mang theo một chiếc túi xách trị giá mấy chục vạn.
Sau đó ánh mắt người phụ nữ vô tình liếc thấy Đường Sở Sở, trong mắt hiện lên một tia sáng, cô ta lập tức đi tới.
“Ồ, đây không phải Sở Sở sao? Đã lâu không gặp!”
Người phụ nữ đi tới, nhìn Đường Sở Sở mỉm cười.
“Cô là?”
Đường Sở Sở nhìn người phụ nữ với ánh mắt nghi ngờ.
“Tôi là Ngải Ngọc!”
“Ngải Ngọc học cùng lớp với cô ở trường trung học!” Người phụ nữ nói.
“Ồ, là cô à”
“Ngại quá, vừa rồi tôi không nhớ ral”
Đường Sở Sở nói với vẻ xin lỗi.
“Sở Sở, chúng ta đã không gặp nhau nhiều năm rồi đúng không, trước đây tôi ở nước ngoài, chưa có cơ hội liên lạc với cô, không ngờ lại gặp được cô ở đây, thật là trùng hợp!”
Ngải Ngọc cười duyên, sau đó nói: “Đúng rồi, Sở Sở, tối nay cô có thời gian không, tôi dẫn cô đi dự một bữa tiệc, để cô mở mang thêm kiến thức!”
“Cái này thì thôi đi!” Đường Sở Sở nói.
“Bữa tiệc tối nay không phải tiệc bình thường, là bữa tiệc do gia tộc đệ nhất ở Giang Bắc tổ chức khi họ tiến vào Đế Đô, tất cả những người giàu có và quyền lực ở Đế Đô và các ông chủ tập đoàn tài chính đều được mời tham dự, thậm chí những người từ một số thế gia lớn cũng sẽ có mặt.”
“Những bữa tiệc như vậy thì có rất nhiều người muốn đi nhưng không đi được, đến lúc đó, với nhan sắc của cô, không chừng sẽ được các thiếu gia công tử nhà giàu quyền quý kia chú ý, lúc đó thì cô có thể một bước lên trời!”
Ngải Ngọc nhìn Đường Sở Sở cười nói.
“Vậy à, vậy thì làm phiền cô!”
Ánh mắt Đường Sở Sở lóe lên, cô nói.
“Không sao đâu, không phiền gì cả!”
“Sở Sở, chúng ta kết bạn WeChat đi, để khi nào tôi xong thì có thể thông báo cho cô đến!”
Sau khi Ngải Ngọc kết bạn với Đường Sở Sở qua mạng xã hội, cô ta xoay mông rời đi.
“Chủ tịch, cô ta là bạn cùng lớp của chị à?” Tôn Tiểu Tiểu nói.
“Ừ, cô ta là bạn cùng lớp cấp ba của chị, nhưng sau khi tốt nghiệp cấp 3, thì bọn chị chưa từng liên hệt”
Đường Sở Sở nói.
“Chủ tịch, em thấy người phụ nữ kia trông không giống như người tốt, tốt nhất là chị không nên tới dự yến tiệc gì đó!”
Tôn Tiểu Tiểu nhìn Đường Sở Sở, lo lắng nói.
“Sở Sở, em đồng ý tham dự bữa tiệc kia nhất định có lý do của riêng mình đúng không!”
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở nói.
“Ừm, sở dĩ em đến Đế Đô lần này là để Đường thị có được chỗ đứng ở Đế Đô, tuy nhiên, Đế Đô là thủ đô, nơi này tốt xấu lẫn lộn, thế lực quyền quý đông đảo, nếu không kết giao một chút quan hệ trước, e là Đường thị sẽ khó phát triển ở Đế Đô!
Nếu bữa tiệc tối nay quy tụ tất cả những người giàu có, quyền lực và các tài phiệt của các tập đoàn ở Đế Đô, thì đó là một cơ hội, nếu có thể làm quen với họ và kết bạn với một số người có quyền lực ở Đế Đô thì sẽ có sự trợ giúp rất lớn đối với sự phát triển của Đường thị ở Đế Đôi”
Đường Sở Sở phân tích.
“Thì ra đó là điều chủ tịch nghĩ!”
Tôn Tiểu Tiểu chợt hiểu ra.
“Đúng là vợ của anh, thật thông minh!”
Diệp Phàm mỉm cười.
“Anh Tiểu Phàm, anh đi với em đến tham dự bữa tiệc tối nay đi!”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm nói.
“Được!”
Diệp Phàm gật đầu!
Ở một bên khác, Ngải Ngọc lấy điện thoại di động ra gọi điện, nói: “Cậu Viên, tôi đã tìm cho ngài một cực phẩm, tối nay ngài có thể hưởng thụ vui vẻ rồi!”
“Đương nhiên là sự thật, cực phẩm trăm phần trăm!”
“Được, tối nay gặp lại!”
Ngải Ngọc lên tiếng.
Sau đó cô ta cúp điện thoại với nụ cười lạnh trên môi.
Mà đám người Diệp Phàm đã trở về khách sạn sau khi ăn xong.
Lúc này, Quân Đao đã xuất hiện ở đây.
“Sao anh lại tới đây?”
Diệp Phàm nhìn Quân Đao nói.
“Hiện tại tin tức cậu sở hữu Long Tỷ đã truyền khắp Đế Đô, bây giờ thế lực ở khắp nơi đều đang để mắt tới cậu, cậu cẩn thận chút đi!”
Quân Đao nhìn Diệp Phàm nhắc nhở.
Diệp Phàm sờ sờ mũi, cười nói: Tỷ thì cứ tới lấy đi, chỉ xem bọn họ có còn mạng hay không thôi!”
“Cậu đừng lộn xôn, đây là Đế Đô, trước đây việc cậu giết Đoạn vương đã gây ra chỉ trích, nếu cậu lại lộn xộn ở Đế Đô, gây ra ảnh hưởng xấu, thì ngay cả Long Soái cũng không thể bảo vệ cậu được đâu!”
Quân Đao trầm giọng nói.
“Người không xúc phạm tôi, thì tôi không xúc phạm người, nếu người xúc phạm tôi, thì đừng trách tôi!”
Diệp Phàm thờ ơ nói.