Bên ngoài sân bay quốc tế Đế Đô, đám người Diệp Phàm, Đường Sở Sở, Huyết Cơ, Tôn Tiểu Tiểu, Đại Hổ, Nhị Hổ, U Ảnh đi ra.
Lúc này, điện thoại di động của Diệp Phàm vang lên.
Hắn vừa nghe máy vừa nhíu mày.
“Làm sao vậy? Anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm dò hỏi.
“Không có việc gì, anh muốn đi xử lý chút chuyện, mọi người qua khách sạn trước đi, khi nào anh xong việc sẽ qua đó tìm mọi người!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Chủ nhân, có muốn chúng tôi đi với ngài không?”
Đại Hổ dò hỏi.
“Không cần, các anh bảo vệ Sở Sở cho tốt là được!”
Diệp Phàm lắc đầu.
Hắn trực tiếp chạy tới phủ Đoàn Vương.
Vừa rồi Diệp Phàm nhận được điện thoại của Xuân
Lan, báo cho hắn biết Hoa Hồng Đỏ đã bị người của phủ Đoàn Vương mang đi một giờ trước!
Vốn cuộc này đã gọi cho hắn từ sớm, chỉ là lúc nãy hắn vẫn đang trên máy bay nên không thể nghe điện – thoại.
Cùng lúc đó, trong phủ Đoàn Vương, Đoàn Thiên Đức – một trong bát vương Long Quốc, đang ngồi trong sảnh chính, uống trà.
Lúc này thế tử phủ Đoàn Vương bước nhanh tới, nói với cha mình: “Thưa cha, người phụ nữ kia thật cứng miệng, nghiêm hình tra tấn hơn nửa giờ rồi mà vẫn là không chịu khuất phục chúng ta!”
“Nếu đã như vậy, không cần tiếp tục dùng hình với cô †a nữa!”
“Con lập tức triệu tập tất cả lực lượng, trước bắt tòn bộ người của Bách Hoa Lâu lại cho ta, nhất là lực lượng tình báo của Bách Hoa Lâu, cần phải bắt toàn bộ, tuyệt đối không thể để cho bọn họ chạy trốn!”
“Còn nữa, trong Bách Hoa Lâu có Tình Báo Các, trong các chứa đựng rất nhiều tỉnh tức tình báo về các thế lực lớn trong Long Quốc, đó là tin tức tình báo liên quán đến vô số quan viên, con hãy tìm nó mang về đây!”
Đoàn Thiên Đức nhìn con trai mình nói.
“Vâng!”
Đoàn Thế tử gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Chỉ là lúc Đoàn Thế tử dẫn người chuẩn bị ra khỏi vương phủ đến Bách Hoa Lâu thì Diệp Phàm xuất hiện trước cửa phủ Đoàn Vương. “Là mày!”
Đoàn Thế tử nhìn Diệp Phàm, sắc mặt biến đổi, khiếp sợ.
“Các anh đang muốn đi đâu thế?” Diệp Phàm nhìn Đoàn Thế tử lạnh lùng nói.
“Thằng nhãi, bây giờ tao không có thời gian nói nhảm với mày, cút ngay!”
Đoàn Thế tử hét lớn với Diệp Phàm. “Bộp!”
Đột nhiên, Diệp Phàm đưa tay, bóp cổ Thế tử của phủ Đoàn Vương rồi nhấc lên.
“Buông Thế tử rai”
Đám hộ vệ phủ Đoàn Vương nhìn Diệp Phàm tóm lấy Thế tử của bọn họ, mặy mày biến sắc lập tức hét lên.
Diệp Phàm xách Đoàn Thế tử đi vào phủ Đoàn Vương, đám hộ vệ kia vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nhưng bởi vì thế tử nằm trong tay hắn nên đám hộ vệ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tùy ý Diệp Phàm bước vào trong phủ Đoàn Vương.
Đoàn Thiên Đức biết chuyện, chạy vội từ trong sảnh chính chạy ra.
“Con trai!”
Khi Đoàn Thiên Đức nhìn con mình bị Diệp Phàm bóp cổ, mặt mày biến sắc, hét lớn.
“Mày là người phương nào? Lại dám động đến con tao?”
“Lập tức thả con tao ra, nếu không bổn vương chắc chắn băm vằm mày ra thành trăm nghìn mảnh!”
Đoàn Thiên Đức nhìn Diệp Phàm giận dữ quát lên. “Hoa Hồng Đỏ đâu?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Mày là người của Bách Hoa Lâu?”
Nghe Diệp Phàm hỏi vậy, Đoàn Thiên Đức nhướng mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Hoa Hồng Đỏ đâu?”
Diệp Phàm dùng sức nắm chặt tay bóp cổ Đoàn Thế tử, đối phương ngay lập tức cảm thấy hít thở không thông!
“Đừng làm hại con tao!”
“Người đâu, mang Hoa Hồng Đỏ ra đây!”
Đoàn Thiên Đức biến sắc, vội vàng kêu lên.
Rất nhanh sau đó, Hoa Hồng Đỏ bị hai người áp giải đi ra.
Hoa Hồng Đỏ bây giờ toàn thân đầy thương tích, vết thương chồng chất, quần áo rách rưới, hiển nhiên là bị tra tấn rất nặng!
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Phàm lạnh lẽo, trong mắt lóe lên sát khí.
Răng rắc!!! Hắn bóp nát cổ họng Đoàn Thiên Đức. “Con trailII”
Đoàn Thiên Đức nhìn con trai mình bị giết, sắc mặt đại biến, hét lớn.
Người của phủ Đoàn Vương đều lộ vẻ mặt khó có thể tin đây khi nhìn thấy Thế tử cứ vậy chết đi.
Lại có người dám giết con của Vương gia, kẻ đó không muốn sống nữa ư?
Diệp Phàm bóp nát cổ họng tên Thế tử, sau đó ném thẳng thi thể hẳn ta ra ngoài.
Đoàn Thiên Đức vội vàng phóng tới bên thi thể con trai minh, ôm chặt con mình rồi hét lên.
Diệp Phàm đi tới chỗ Hồng Hoa Đỏ, đánh bay hai người áp giải cô ta ra ngoài, đỡ lấy đối phương.
“Hoa Hồng Đỏ!” Diệp Phàm nhìn Hoa Hồng Đỏ kêu lên. “Thiếu… Thiếu chủ!”
Hoa Hồng Đỏ mở mắt, nhìn Diệp Phàm, cực kỳ suy yếu kêu lên.
Diệp Phàm vung lên một cây châm bạc đâm vào. người Hoa Hồng Đỏ, giúp cô ta ổn định thương thế, để khí tức dần dần ổn định lại!
“Tên khốn kiếp!”
“Mày phải chết!!!”
“Lên cho ta, giết chết hắn!”
Đoàn Thiên Đức ôm thi thể con trai, vẻ mặt dữ tợn, giọng như muốn nứt toạc ra hét lên với Diệp Phàm.
Đoàng đoàng đoàng!!!
Lúc này súng ống trong tay đám hộ vệ phủ Đoàn Vương điên cuồng bắn về phía Diệp Phàm!
Diệp Phàm chẳng thèm bận tâm đến những viên đạn đang lao nhanh đến kia, tiếp tục trị liệu cho Hồng Hoa Hồng.
Ngay khi những viên đạn này cách Diệp Phàm nửa mét, toàn bộ dừng lại.
Lập tức, những viên đạn này bị một nguồn sức mạnh thần bí trùng kích, tất cả quay về theo đường cũ, lao. nhanh về phía những hộ vệ vừa bắn súng kia.
Phập phập phập!!!
Trong phút chốc, toàn bộ đám hộ vệ đó chết thảm dưới viên đạn mình bắn ra.