Ngày hôm sau!
Ăn xong bữa sáng, Diệp Phàm tự mình đưa Đường Sở Sở và thư ký Tôn Tiểu Tiểu ra sân bay.
Lần này, Diệp Phàm để Đại Hổ, Nhị Hổ, Natasha Romanoff vừa tăng thực lực, U Ảnh và thập đại cao thủ Ảnh bộ đi cùng Đường Sở Sở về Thiên Hải, làm hộ vệ, bảo vệ an toàn cho cô!”
Sau đó, Diệp Phàm trở về Tử Đàn nhất phẩm.
Hắn vừa trở lại Tử Đàn nhất phẩm đã thấy một đám người đứng trong biệt thự số 1, bọn họ chính là Thượng Quan Hồng và người của nhà Thượng Quan.
“Thượng Quan Lưu Ly, cái chết của Hán Vương có liên quan gì đến mày không? Hôm qua ở phủ Hán Vương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thượng Quan Hồng nhìn Thượng Quan Lưu Ly quát.
“Không ngờ câu đầu tiên ông tới tìm tôi lại hỏi về chuyện này, xem ra ông đã không còn coi tôi là con gái của ông, cũng đúng, nếu ông xem tôi là con gái thì sao có thể tặng tôi cho một gã cầm thú như Hán Vương!”
Thượng Quan Lưu Ly tự giễu, ánh mắt toát ra vẻ bi thương!
“Tao không muốn phí lời với mày, rốt cuộc cái chết của Hán Vương có liên quan tới mày hay không!”
Thượng Quan Hồng lớn tiếng quát.
“Không phải do ông sợ Hán Vương chết có liên quan tới tôi, khi đó sẽ liên lụy tới nhà Thượng Quan sao?”
“Như ông mong muốn, Hán Vương là do tôi giết đấy!” Thượng Quan Lưu Ly nói thẳng. VútI
Nghe vậy, cơ thể Thượng Quan Hồng run lên, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
“Mưu hại vương gia, đây là tội lớn liên lụy tới cửu tộc, mày…”
PhụtI!!
Lúc này, Thượng Quan Hồng bị tức đến hộc máu.
“Ông không phải lo, kể từ ngày hôm nay, Thượng Quan Lưu Ly tôi không còn là người của nhà Thượng Quan nữa, tôi cũng chảng phải con gái của Thượng Quan Hồng!”
Thượng Quan Lưu Ly lạnh lùng nói.
“Mày…”
Thượng Quan Hồng trừng mắt nhìn Thượng Quan Lưu Ly, nói: “Bắt nó lại!”
Đám người nhà Thượng Quan trực tiếp xông về phía Thượng Quan Lưu Ly, kết quả bị cỗ uy thế tản ra từ trên người cô đánh bay ra ngoài, bao gồm cả Thượng Quan Hồng cũng bị đánh bay.
“Bây giờ tôi đã không còn là người mà ông có thể tùy ý thao túng!”
“Mang theo người của ông, lập tức cút khỏi đây!”
Thượng Quan Lưu Ly nhìn Thượng Quan Hồng quát.
Mà Thượng Quan Hồng bị màn thể hiện của Thượng Quan Lưu Ly làm cho kinh sợ, ánh mắt ông ta lóe lên, được thuộc hạ đỡ dậy rời khỏi nơi này.
“Làm tốt lắm!”
Diệp Phàm đi tới, vỗ tay nhìn Thượng Quan Lưu Ly. “Diệp công tử!”
“Hôm qua, đa tạ anh đã ra tay!”
Thượng Quan Lưu Ly nhìn Diệp Phàm cảm tạ. “Không cần phải khách khí!”
Diệp Phàm tùy ý nói, hắn nhìn đối phương: “Tiếp theo cô có tính toán gì không?”
“Không biết, định ra ngoài đi dạo một chút, ngắm nhìn cảnh đẹp non sông của Long Quốc!”
Thượng Quan Lưu Ly đáp. “Ý tưởng không tệ!” Diệp Phàm gật đầu.
Sau đó, Thượng Quan Lưu Ly dẫn theo thị nữ, từ biệt Diệp Phàm rồi rời khỏi.
Diệp Phàm thu dọn xong, chuẩn bị cùng Lâm Thi Âm đi Thái Sơn. Ngày mai, cuộc so tài bảng Thanh sẽ được tổ chức ở Thái Sơn. Trước khi xuất phát, Diệp Phàm đã tới một nghĩa trang.
Một cô gái tóc trắng đang quỳ trước ngôi mộ, cô gái đó chính là Cơ Như Yên, trước mặt cô là mộ của Trần Sư Sư!
Từ khi trở lại Đế Đô, chôn cất xong thi thể Trần sư sư, đã rất nhiều ngày Cơ Như Yên vẫn quỳ ở đây!