“Long Cấm là một nơi rất đáng sờ!”
Trong mắt Viêm Khiếu hiện lên một tia sợ hãi, vẻ mặt trông rất nặng nề.
Một nơi mà làm cho phó minh chủ Võ Minh này cảm thấy sợ hãi, có thể thấy Long Cấm đáng sợ đến mức nào!
“Tạ Thiên Bá, ông muốn nối giáo cho giặc à?”
Người đàn ông mặc trường bào màu vàng kim nhìn Tạ Thiên Bá, hét thật †o, trên người phát ra áp lực cực kỳ kinh khủng!
“Nối giáo cho giặc thì sao? Chẳng lẽ ông muốn đánh một trận với tôi?” Tạ Thiên Bá hừ lạnh nói. “Hôm nay ai dám bảo vệ tên này, đều phải chết!”
Tuyệt Vô Thần trực tiếp hét lên, toát ra khí thế hung bạo, ánh mắt cực kỳ hung ác.
Luồng khí tức cưồng bạo tỏa ra từ người ông ta trực tiếp khiến các võ giả trên núi Thái Sơn cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác như bọn họ đang đối mặt với Địa Ngục Tu La, cực kỳ đáng sợi
“Thiếu chủ của Võ Minh tôi, đâu phải ông muốn giết là giết?”
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn và tang thương phát ra từ bên trong Võ Minh.
Mọi người nhìn quanh thì thấy trong Võ Minh có một ông lão lưng gù, mặc một bộ quần áo bình thường màu xám, khuôn mặt nhăn nheo, cầm một cây chổi, tập tễnh bước ra, trông giống như một người gần đất xa trời.
“Lão Mạc?”
Viêm Khiếu và các thành viên khác của Võ Minh nhìn ông lão với vẻ mặt ngạc nhiên.
Lão giả này tên là Lão Mạc, năm đó được minh chủ mang về, từ đó đến nay vẫn chịu trách nhiệm quét dọn trong Tàng Bảo Các của Võ Minh.
Đối phương gia nhập Võ Minh đã hơn 20 năm, ngoại trừ quét dọn Tàng Bảo Các mỗi ngày thì ông ấy không làm việc gì khác, cũng không có thu hút sự chú ý của bất kỳ ai!
“Lão Mạc, sao ông lại tới đây?”
Viêm Khiếu nhìn lão giả này, ngạc nhiên hỏi.
Trong mắt mọi người ở Võ Minh, Lão Mạc là một người quét dọn vệ sinh bình thường, tại sao lại ra ngoài tham gia cuộc vui vào lúc này?
Vào lúc này, tất cả mọi người có mặt đều đang nhìn chằm chằm vào lão giả lưng gù bước đi tập tễnh này.
Diệp Phàm nhìn lão giả này, ánh mắt lóe lên.
Không biết tại sao, lão giả này lại khiến hắn có cảm giác nhìn không thấu được!
“Lão già kia, ông từ đâu tới?” Tuyệt Vô Thần nhìn lão giả hừ lạnh nói.
Lão giả liếc nhìn Tuyệt Vô Thần, nói: “Muốn động vào Thiếu chủ, trước tiên phải bước qua người của lão!”
“Lão già, tôi thấy là ông muốn chết!” Tuyệt Vô Thần khinh thường nói. Ông ta tung một cú đấm về phía lão giả này.
Với uy lực của cú đấm này của ông ta, từ Quân Cảnh cấp năm trở xuống thì không thể ngăn cản được.
Lúc này tất cả mọi người đều lắc đầu và cảm thấy ông lão này chết chắc rồi.
Bởi vì trong mắt bọn họ, lão giả này chỉ là một người bình thường, không có một tia khí tức nào của võ giả!
Nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt của mọi người có mặt ở đây đều cứng đời!
Chỉ thấy ông lão đối mặt với đòn tấn công của Tuyệt Vô Thần, cây chổi trong tay ông ấy nhẹ nhàng quét một cái, Tuyệt Vô Thần giống như bị đánh rất mạnh, bay ra ngoài ngay tại chỗ, đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu, bị thương nặng!
Rít!
Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều hít một hơi thật sâu.
Đôi mắt bọn họ mở to, ánh mắt đầy vẻ nghỉ ngờ.
Ngay cả Tạ Thiên Bá, Sở Cửu Ca và đám người Thiên Cơ trưởng lão cũng vô cùng kinh ngạc.
Người sốc nhất trong số bọn họ là những người đến từ Võ Minh.
Tất cả đều sửng sốt khi nhìn thấy Lão Mạc, người quét dọn Tàng Bảo Các hơn 20 năm lại lộ ra thực lực đáng sợ như vậy!
Vào lúc này, bọn họ không thể không nghi ngờ Lão Mạc trước mặt và Lão Mạc quét dọn Tàng Bảo Các có phải là cùng một người hay không?
Tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy? Thật không thể tin được! “Quá mạnh!” Diệp Phàm nhìn lão giả này ra tay, nheo mắt lại, kinh hãi nói.