“Ngươi nói không sai, ta không muốn chết, cho nên ngươi không thể giết ta.” Gia Cát Cẩn nhìn thẳng vào Diệp Phàm, nói.
“Tôi có thể không giết cô, nhưng cô cần phải thần phục tôi.”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Gia Cát Cẩn, Gia Cát Cẩn nghe xong thì biến sắc. “Ngươi xác định muốn ta thần phục ngươi?”
Gia Cát Cẩn trầm giọng nói.
Diệp Phàm nói: “Đúng vậy.”
Diệp Phàm có vài phần hứng thú với người phụ nữ này, cô ta có đủ mưu trí, thủ đoạn, năng lực, thậm chí thiên phú tu hành cũng không kém.
Đặc biệt là tâm lý bình tĩnh đứng trước cái chết cũng có thể xử lý được của cô †a làm Diệp Phàm rất thưởng thức.
Cho nên hẳn mới thu phục cô ta. Hắn có dự cảm người phụ nữ này sẽ có trợ giúp với hắn. Gia Cát Cẩn sảng khoái đồng ý: “Được, ta có thể thần phục ngươi.”
“Nhớ kỹ lời của cô, con người tôi hận nhất phản đồ.”
“Cô đã thần phục tôi, nếu dám phản bội, chế Diệp Phàm cường thế lạnh lùng cảnh cáo. “Gia Cát Cẩn này cũng sẽ không thay lời.”
Nói xong Gia Cát Cẩn nhấc tay ấn vào trên vách tường, cánh cửa bên trên mở ra.
Hai người bọn họ nhảy lên. “Anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở và Đại Hổ Nhị Hổ vọt vào, vừa lúc nhìn thấy Diệp Phàm và Gia Cát Cẩn nhảy lên từ dưới giường.
“Cô ấy là?” Đường Sở Sở tò mò hỏi. “Cô ấy là điện chủ điện Võ Hồn, nhưng giờ đã thần phục anh.”
Phàm nói, sau đó liếc nhìn Gia Cát Cẩn: “Nếu cô đã thần phục tôi, có phải nên tháo khăn che mặt xuống hay không?”
Gia Cát Cẩn không do dự tháo khăn che mặt xuống.
Đám người Diệp Phàm đều giật mình.
Khuôn mặt của Gia Cát Cẩn cực kỳ xinh đẹp, tinh xảo, nhưng trên má phải lại có một vết thương cực sâu, phá hủy khuôn mặt hoàn mỹ này, thậm chí có vài phần dữ tợn.
“Ai làm mặt cô bị thương?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Kẻ thù!”
Gia Cát Cẩn lạnh nhạt nói, trong mắt tràn đầy sát khí.
“Tôi có thể chữa khỏi vết sẹo trên mặt cô.”
Nhưng Gia Cát Cẩn lắc đầu: “Kẻ thù chưa chết, thương này không trừ.”
“Cô đủ tàn nhãn với bản thân mình.”
Diệp Phàm cảm thán.
“Xin chủ nhân ban cho Bát Trận Đồ!”
Đột nhiên Gia Cát Cẩn lên tiếng.
“Cô còn muốn Bát Trận Đồ?”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Gia Cát Cẩn, cô ta nói thẳng: “Bát Trận Đồ này do Gia Cát Võ Hầu sáng tạo ra, nó không chỉ là m pháp đơn giản,
trong đó còn chứa truyền thừa tuyệt học của Gia Cát Võ Hầu, nếu có thể có được nó, sẽ có được rất nhiều thần thông.”
“Nếu Bát Trận Đồ này trân quý như vậy, tại sao tôi phải cho cô?”
Diệp Phàm nói.
Gia Cát Cẩn quỳ xuống, nói: “Truyền thừa do Gia Cát Võ Hầu để lại trong Bát Trận Đồ chỉ có con cháu Gia Cát mới có thể mở được, người ngoài không thể làm được.”
“Nếu chủ nhận nguyện ý giao Bát Trận Đồ cho ta, sau khi ta có được tuyệt học Võ Hầu, ta nguyện ý vượt lửa qua sông vì chủ nhân.”
Gia Cát Cẩn trịnh trọng quỳ lạy Diệp Phàm.
“Nhớ kỹ lời của cô.”
Diệp Phàm giao Bát Trận Đồ cho Gia Cát Cẩn.
“Cảm ơn chủ nhân!”
Gia Cát Cẩn cực kỳ hưng phấn kích động.
Sau đó Diệp Phàm ở lại điện Võ Hầu hơn nửa tiếng, đến khi mặt trời ngả về phía Tây mới dẫn theo Đường Sở Sở và Đại Hổ Nhị Hổ rời khỏi nơi này.
Gia Cát Cẩn nhìn Bát Trận Đồ trong tay, trong mắt tràn ngập hận ý: “Cuối cùng ta cũng chờ được ngày này.”
“Ta sẽ đoạt lại tất cả những gì đã mất.”
Tiếp theo Gia Cát Cẩn bế quan.
Đến khi đám người Diệp Phàm trở lại Thiên Hải, trời đã tối mịt.
Khu biệt thự Tử Kinh, biệt thự của Đường Sở Sở tối đen, Cơ Như Yên và Lâm Thi Âm đều bị bảy sư phụ của Diệp Phàm mang đi Đế Đô nên nơi này không ai ở.
“Ai? Đi ra.”
Diệp Phàm vừa bước vào biệt thự, còn chưa bật đen, đột nhiên hắn nhìn về một phía, sau đó quát to.