Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 42



Bởi vì thay quần áo chậm trễ, lúc Dương Tiêu Vũ dẫn Vạn Thu vào nhà ăn, đầu bếp phải hâm nóng lại bữa sáng.

“Đầu bếp, hôm nay làm càng nhiều đồ ăn càng tốt, Vạn Thu phải ăn thật nhiều, bây giờ quan trọng nhất là tăng cân.” Dương Tiêu Vũ kéo ghế dựa đến cạnh Vạn Thu, nhìn bả vai gầy yếu liền thở dài.

“Đứa nhỏ gầy quá, mười bốn tuổi mà nhìn vẫn như học sinh tiểu học.” Đầu bếp nhìn Vạn Thu nói: “Nếu không thì đem sữa đậu nành sáng nay đổi thành sữa bò nhé? Bây giờ bắt đầu tĩnh dưỡng thì sau này vẫn có thể cao lớn thêm.”

“Được.” Dương Tiêu Vũ ngồi bên cạnh, đưa bánh bao hấp đến miệng Vạn Thu, cậu ngoan ngoãn há miệng cắn.

Vạn Thu lại đem một hơi uống hết ly sữa bò ngọt lịm.

Dương Tiêu Vũ ngẩn người, đây là rất thích uống sữa bò sao?

Vạn Thu được đưa cốc sữa mới, cầm cốc lên định uống liền ợ một cái.

“Uống không hết thì cứ để lại.” Dương Tiêu Vũ lập tức ngăn tay Vạn Thu lại, “Sau này bảo bối nhà chúng ta muốn ăn cái gì cứ việc ăn cái đó.”

Đầu bếp từ trong bếp đi ra, hỏi Vạn Thu: “Có thích bánh quy không?”

Vạn Thu gật đầu.

“Bánh kem thì sao?”

Vạn Thu gật đầu.

“Bánh mì thịt?”

Vạn Thu vẫn gật đầu.

Đầu bếp chỉ muốn hỏi một chút xem Vạn Thu thích món ăn vặt nào, lại phát hiện không có món nào Vạn Thu không ăn.

“Đứa nhỏ này ăn uống tốt như vậy, thật là dễ nuôi.” Không phải đầu bếp không chú ý đến cánh tay và đôi chân mảnh khảnh lộ ra khỏi chiếc quần đùi, rõ ràng là do suy dinh dưỡng.

Nghe đầu bếp nói, rồi nhìn hai má nhai bánh bao đến phình lên của Vạn Thu, Dương Tiêu Vũ cũng hi vọng cậu có thể mau chóng lớn lên như những đứa trẻ bình thường.

“Bảo bối, con có muốn làm chuyện gì không?”

Vạn Thu giương mắt, hiển nhiên không có khái niệm gì với “muốn làm chuyện gì” mà Dương Tiêu Vũ nhắc đến.

“Con không muốn mẹ làm gì, hoặc cùng mẹ làm gì đó khiến con vui vẻ sao?” Dương Tiêu Vũ nghiêm túc hỏi.

Sở Ức Quy đã từng nói Vạn Thu biết cách suy nghĩ, chỉ là tương đối chậm chạp.

Bà im lặng chờ đợi Vạn Thu trả lời.

Trong lúc Vạn Thu trầm mặc, Dương Tiêu Vũ nghĩ đến rất nhiều khả năng, càng nghĩ càng đau lòng.

Vạn Thu sẽ không hy vọng cùng mình đi nhặt rác đấy chứ?

Mình có nên dạy Vạn Thu như thế nào là “vui chơi” trước khi thằng bé có thể đưa ra những yêu cầu đúng nghĩa không?

Sau khi Vạn Thu đột nhiên phát ra một tiếng ậm ừ, Dương Tiêu Vũ vẫn luôn im lặng lập tức tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Vạn Thu đã uống xong ly sữa thứ hai, bữa sáng trên bàn cũng bị ăn sạch sẽ.

Vạn Thu ngẩng đầu lên, cặp mắt trong suốt chăm chú nhìn Dương Tiêu Vũ, cảm giác hồi hộp khi chờ đợi đáp án của Vạn Thu khiến Dương Tiêu Vũ vô thức nín thở.

“Con không biết.” Vạn Thu nói.

Câu trả lời nằm trong dự đoán, khi Dương Tiêu Vũ muốn nở một nụ cười an ủi và nói “Không sao đâu, mẹ sẽ đưa con đi chơi trước”, Vạn Thu lại mở miệng.

“Bây giờ con rất vui vẻ, có mẹ ở bên cạnh.” Mái tóc của cậu bé không đủ dinh dưỡng xõa xuống khuôn mặt, trong mắt tràn ngập vẻ ôn hòa và thanh âm mang theo vẻ mềm mại.

Lời nói giống như thả một quả bom kẹo vào người Dương Tiêu Vũ.

Đại não đang suy nghĩ hỗn loạn của bà bị kẹo nổ thành cầu vồng sắc màu.

Cảm xúc của Vạn Thu rất mơ hồ, mơ hồ đến mức phải quan sát cẩn thận mới nhìn ra được.

Bản thân phỏng đoán rất nhiều điều phức tạp, lại như cũ bị một câu nói của Vạn Thu đánh tan.

Bà còn chưa làm gì cả.

Chỉ ngồi cạnh Vạn Thu, cùng Vạn Thu ăn sáng.

Dương Tiêu Vũ vươn tay, đem Vạn Thu vùi vào lồ.ng ngực.

Sau khi mất đi Vạn Thu, tinh thần bà đã có một khoảng thời gian bị rối loạn. Những ký ức đen tối liên tục chen chúc trong tâm trí, bà vẫn luôn cố gắng quên nó đi.

Trong thời gian đó, hy vọng lớn nhất của bà là Vạn Thu vẫn ở bên cạnh, bà không mất đi đứa con này, và còn được nhìn con khỏe mạnh lớn lên.

Những lời cầu nguyện hèn mọn nhất cũng không mang lại chút hy vọng nào, bà rối loạn đến mức phớt lờ hai đứa trẻ còn lại đáng lẽ phải được đối xử thật tốt.

Cho đến khi nhận nuôi Sở Ức Quy.

Có lẽ cảm xúc đã tìm thấy lối thoát, bà dần dần hồi phục, một lần nữa trở lại thành người mẹ đúng nghĩa.

Bà có Sở Ức Quy, nhưng Vạn Thu lại không có “Sở Ức Quy” của riêng mình.

Bà có lối thoát, nhưng Vạn Thu thậm chí còn không được trao lối thoát.

Mãi cho đến hiện tại.

Mãi cho đến ngày hôm qua.

“Cả ngày hôm nay mẹ sẽ chơi với con.” Bọn họ có thể làm bất cứ điều gì, chỉ cần bà được ở bên Vạn Thu.

Vạn Thu sẽ dần dần ổn định cuộc sống ở nhà.

Hết thảy, chỉ cần có thời gian.

Nhịp tim của Vạn Thu lặng lẽ tăng nhanh.

Cậu muốn thông minh một chút, nghĩ ra một vài thứ có thể khiến mẹ vui.

Nhưng cậu thật sự không biết, cũng không tưởng tượng được.

Nôn nóng và bất an, cho đến khi Dương Tiêu Vũ lên tiếng, Vạn Thu mới thả lỏng.

Đầu bếp bước ra, nhìn bữa sáng đã bị ăn sạch, hỏi một câu: “Hôm nay phu nhân có vẻ rất ngon miệng ha?”

“Đều là đút cho bảo bối ăn.” Dương Tiêu Vũ vẫn luôn vì sắc đẹp mà duy trì vóc dáng, đầu bếp ở nhà đương nhiên biết chuyện này, sẽ không nấu quá nhiều đồ ăn.

Vẻ mặt đầu bếp có chút vi diệu: “Một lúc ăn nhiều như vậy có no quá không? Vạn Thu nhìn qua cũng không giống một người có thể ăn nhiều.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 259: Thủ thắng

Dương Tiêu Vũ đột nhiên nhận ra, là bản thân vẫn luôn tự ý đút cho Vạn Thu, mà đứa nhỏ căn bản không bao giờ từ chối.

“Bảo bối, bụng có khó chịu không?” Dương Tiêu Vũ lập tức sờ vào bụng Vạn Thu, rõ ràng đã có chút nhô lên, trong lòng Dương Tiêu Vũ lộp bộp một tiếng.

“Không khó chịu.” Vạn Thu lắc đầu.

Đầu bếp hỏi: “Ăn nhiều như vậy có cảm thấy buồn nôn không?”

Vạn Thu cúi đầu nhìn bụng mình.

Đây là lần đầu tiên cậu trải qua cảm giác ăn quá nhiều, dạ dày có hơi đau, thức ăn tràn ngập trong cơ thể dường như muốn trào lên, thậm chí cậu còn cảm giác ngửi thấy mùi thức ăn sót lại trong cổ họng.

Nhưng cậu sẽ không nôn.

Cho dù buộc mình phải chịu đựng, cậu cũng sẽ không nhổ ra.

Thức ăn rất quý giá, được ăn đến no căng là một điều hạnh phúc.

“Nếu không thì uống chút thuốc tiêu hóa đi.” Nhìn thấy Vạn Thu im lặng, đầu bếp có chút lo lắng đề nghị.

Sau khi viên thuốc được đưa vào bụng, Vạn Thu yên tĩnh ngồi bên cạnh mẹ trên bàn ăn.

“Mang con đi tản bộ, tiêu cơm.” Dương Tiêu Vũ cảm thấy có chút áy náy, bởi vì bản thân quá say mê đút cơm cho Vạn Thu, quên mất dạ dày cậu có hạn, “Nhưng trước đó, mẹ có một thứ muốn cho bảo bối. “

Vạn Thu theo Dương Tiêu Vũ vào phòng khách, trên bàn trà trong suốt, cậu nhìn thấy mấy cái hộp nhỏ.

Vạn Thu luôn quen thuộc với những chiếc hộp, loại hộp như vậy thường chứa một ít vật phẩm đắt tiền.

Dương Tiêu Vũ mở từng chiếc hộp ra, Vạn Thu ở một bên lặng lẽ quan sát.

Trên bàn là tất cả điện thoại, vòng tay, ốp điện thoại, dây buộc và đồ vật linh tinh khác mà Dương Tiêu Vũ yêu cầu chuẩn bị.

Những thứ này đã được chuẩn bị từ lâu, mà đêm qua tỉnh dậy không tìm thấy Vạn Thu khiến Dương Tiêu Vũ sợ hãi mãnh liệt, bà cảm thấy bây giờ cần một thứ có thể xác định được vị trí của cậu.

Dương Tiêu Vũ cũng biết bản thân bây giờ quá nhạy cảm, nhưng Vạn Thu sẽ bao dung bà.

“Đây là điện thoại cho bảo bối, bây giờ ai cũng có điện thoại di động, bảo bối nhà chúng ta cũng phải có một cái. Con có biết cách sử dụng không?” Dương Tiêu Vũ lắp sim vào chiếc điện thoại mới toanh rồi nhét vào tay Vạn Thu.

Đây là lần đầu tiên Vạn Thu chạm vào điện thoại. Cậu đã nhìn thấy nhiều điện thoại, nhưng chưa bao giờ chạm vào.

Ngày nay, điện thoại di động là vật dụng vô cùng riêng tư, chúng luôn ở bên người và sẽ không bao giờ bỏ xuống.

Vạn Thu đã từng vì chạm vào điện thoại của Ninh Hải mà bị gã cho một bạt tai, nhưng cậu chỉ muốn cất chiếc điện thoại rơi trên nền đất mà thôi.

Vạn Thu không hiểu tại sao điện thoại đối với mọi người lại quý giá như vậy, cậu chỉ biết mình không nên chạm, cũng không nên tò mò.

Khi được Dương Tiêu Vũ đặt chiếc điện thoại vào tay, Vạn Thu lần đầu tiên biết được trọng lượng cũng như xúc cảm của nó, hóa ra nó rất mỏng manh, mỏng manh nhưng không có một vết xước nào.

Vạn Thu có một cái điện thoại.

Dương Tiêu Vũ lại đặt chiếc vòng tay vào tay Vạn Thu: “Cái này cũng có thể gọi điện, bảo bối phải nhớ mang cái này bên mình giống như điện thoại nha.”

Vạn Thu cầm điện thoại, nhưng lại rất mờ mịt.

Cậu không biết thứ này sử dụng như thế nào.

“Điện thoại rất đơn giản, bảo bối có thể học từ từ…”

Dương Tiêu Vũ từng bước từng bước dạy Vạn Thu như thế nào là điện thoại.

Đầu tiên nhập hết số điện thoại của cả nhà vào điện thoại Vạn Thu, sau đó hỏi: “Bảo bối cũng có thể lưu số con thích nha.”

Nói xong lời này, Dương Tiêu Vũ đột nhiên im bặt.

Trong vòng quan hệ hạn hẹp của Vạn Thu, chỉ sợ thứ duy nhất có thể nhớ là số điện thoại Ninh Hải và Ninh Xảo Trân, mặc dù hai số này không còn gọi được nữa.

Liệu Vạn Thu có đem hai dãy số này lưu lại không? Dương Tiêu Vũ không khỏi cảm thấy bất an.

Nếu lưu số…

Dương Tiêu Vũ nghĩ cách kiềm chế để bản thân không ném văng điện thoại ra xa.

Vạn Thu lại trầm mặc.

Muốn nhập một dãy số.

Trong trí nhớ của cậu chỉ có dãy số của Ninh Hải và Ninh Xảo Trân, nhưng cậu không còn lý do gì để lưu số bọn họ nữa.

Vạn Thu phát hiện bản thân mình chẳng có gì cả.

Không bạn bè, không người để liên lạc.

Cậu thậm chí không biết mình có tư cách bấm số, có tư cách nói chuyện với người khác hay không.

“Nếu không…” Dương Tiêu Vũ thấy Vạn Thu nhìn chằm chằm vào điện thoại cho đến khi màn hình tắt ngấm.

Vậy thì quên nó đi.

Sau này Vạn Thu chắc chắn sẽ có bạn bè.

Khi Dương Tiêu Vũ muốn dạy Vạn Thu cách gọi điện, đột nhiên thấy Vạn Thu bật sáng màn hình, nhấn xuống một dãy số.

Bản năng cho rằng đó là số của Ninh Xảo Trân hoặc Ninh Hải, lại không nghĩ tới đó là một dãy số xa lạ chưa từng thấy trước đây.

Đây là ai?

Dương Tiêu Vũ nheo mắt thử dò xét: “Ấn vào đây, con nhìn thấy chưa? Số này có thể lưu ở đây, tên người này là gì, con có thể trực tiếp nhập vào.”

Dương Tiêu Vũ nghe thấy nhịp tim mình đập khẩn trương, như thể đang khám phá một bí mật nhỏ.

Nhưng Vạn Thu nhìn, rồi lại im lặng.

Cậu không biết cách nhập.

Cậu…không biết ghép vần.

“Không biết ghép vần sao?” Dương Tiêu Vũ sửng sốt, hiện nay giáo dục tiểu học bắt buộc phải học ghép vần, vì sao Vạn Thu không biết ghép vần?

Tham Khảo Thêm:  Chương 782

*để gõ chữ Trung trên điện thoại, cần phải biết cách ghép vần (Pinyin). Pinyin là hệ thống ghi âm âm tiết của tiếng Trung bằng bảng chữ cái Latinh.

“Mẹ nói, con lớn tuổi, không thể học lớp một.”

Vạn Thu bắt đầu đi học từ năm lớp ba, mà lớp ba không còn học ghép vần nữa.

Vạn Thu tuy ngốc nghếch nhưng lại nhiệt tình học cách ghi nhớ hơn hẳn người bình thường, đây cũng gần như là điều duy nhất cậu có thể làm tốt.

Cậu dành nhiều thời gian hơn để ngâm nga các ký tự, cậu cũng chỉ ghi nhớ các ký tự, chữ tượng hình, cách phát âm và viết chính tả đơn giản, mà cũng chỉ có vậy thôi.

Dương Tiêu Vũ vô thức xoa xoa tóc Vạn Thu.

Một đứa trẻ biết nỗ lực nhưng không đạt được thành tích tương ứng, không chỉ khiến người ta cảm thán đồng thời còn khiến người làm mẹ như Dương Tiêu Vũ càng thêm đau lòng.

“Con cũng không nhất thiết phải biết ghép vần.” Dương Tiêu Vũ nói: “Mẹ dạy con cách sử dụng giọng nói và nét chữ để nhập.”

Khi nhìn thấy dãy số xa lạ được Vạn Thu ghi là “Chú Hoàng Hổ”, Dương Tiêu Vũ nhướng mày.

Hoàng Hổ?

Lục Thanh Hà và Hoàng Hổ không hẳn là người của bọn họ, mà là người Sở Kiến Thụ vẫn luôn thuê, để có được tin tức về Vạn Thu, họ chưa bao giờ từ bỏ việc thuê người tìm kiếm.

Những người như Hoàng Hổ thường tiếp xúc với nhiều thứ hỗn tạp, lại phải chạy ngược chạy xuôi, Sở Kiến Thụ tin rằng việc thuê hắn rất có giá trị.

Sau khi tìm thấy Vạn Thu thì đã ngừng thuê tất cả bọn họ.

“Tại sao con lại nhớ số điện thoại của Hoàng Hổ?” Dương Tiêu Vũ hỏi.

“Chú ấy đưa cho con một tấm thẻ.” Vạn Thu trả lời.

“Cho nên con liền nhớ kỹ nó sao?” Dương Tiêu Vũ có chút kinh ngạc ngoài ý muốn.

Vạn Thu gật đầu.

Đây là tấm thẻ đầu tiên Vạn Thu nhận được, tuy không biết nó là gì nhưng cậu luôn quý trọng những thứ bản thân sở hữu.

Không chỉ tên và số điện thoại, cậu còn nhớ cả những nội dung khác.

Chỉ là tấm thẻ lại để ở căn nhà thuê, Vạn Thu không lấy được.

Nói chung, những người như Lục Thanh Hà hay Hoàng Hổ sẽ đưa danh thiếp một cách có chọn lọc.

Dương Tiêu Vũ hơi nhếch môi.

Đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu.

Dù con đã từng sống rất vất vả, nhưng từ giờ trở đi, những người con gặp được đều sẽ là người tốt.

Người tên Hoàng Hổ, có lẽ sau này còn nhiều cơ hội hợp tác.

Dương Tiêu Vũ suy nghĩ một chút: “Bảo bối, con có muốn thử gọi điện thoại cho chú Hoàng Hổ không?”

Dù có dạy rõ ràng đến đâu cũng không thể nhanh bằng việc tự mình thử.

Vạn Thu ngẩn người, ngước mắt nhìn Dương Tiêu Vũ, Dương Tiêu Vũ lập tức hiểu được Vạn Thu là đang hỏi ý kiến của mình, lập tức che mắt Vạn Thu lại.

Lòng bàn tay bị lông mi cọ qua cọ lại, Dương Tiêu Vũ cười khổ: “Ý mẹ là, con nghĩ xem, chuyện này không liên quan gì đến mẹ, con muốn làm gì cũng được.”

Dương Tiêu Vũ đã trộm tham khảo phương pháp đối đãi với Vạn Thu của Sở Ức Quy.

Chỉ cần là chuyện râu ria, Vạn Thu có năng lực tư duy, có thể tự mình quyết định.

Vạn Thu chớp mắt, rõ ràng rất bối rối, nhưng Dương Tiêu Vũ vẫn đợi câu trả lời của cậu.

Vạn Thu lắc đầu.

Dương Tiêu Vũ buông tay, nhìn cậu bé xinh đẹp rũ mắt xuống bèn hỏi: “Con không muốn gọi điện thoại sao?”

“Không thể tùy tiện gọi điện.” Vạn Thu từ đầu đến cuối chưa bao giờ gọi điện thoại, mặc dù trong nhà thuê có điện thoại bàn.

“Tại sao?” Dương Tiêu Vũ hỏi.

“Sẽ không vui.” Vạn Thu cúi đầu, đó là quy tắc của Ninh Xảo Trân và Ninh Hải.

Dương Tiêu Vũ không biết Vạn Thu đang nghĩ gì, nhưng trực giác mách bảo bà đây không phải chuyện tốt đẹp gì.

“Điện thoại sinh ra là để thuận tiện cho việc liên lạc, muốn gọi lúc nào thì gọi lúc đó, muốn gọi như thế nào thì gọi như thế đó, nếu đối phương bận việc thì có thể lựa chọn không nghe máy, hiểu không?”

Với tư cách là mẹ của Vạn Thu, Dương Tiêu Vũ muốn sửa lại hết thảy những quan niệm trong đầu cậu, mà điều quan trọng nhất bây giờ chính là điện thoại.

Điện thoại cho Vạn Thu chỉ vì muốn Vạn Thu có thể gọi điện và giữ liên lạc mọi lúc mọi nơi, khi bị bắt nạt liền nói, khi vui vẻ liền nói, muốn đồ vật gì liền nói, bà rất cần Vạn Thu học được cách chia sẻ.

Nếu có thể, nói chuyện qua điện thoại sẽ tốt hơn nói chuyện trực tiếp, Vạn Thu quá chú ý tới sắc mặt người khác.

Vạn Thu im lặng.

Cho rằng Vạn Thu cần kiên nhẫn lý giải, Dương Tiêu Vũ lặp lại mấy lần, mỗi lần lại dùng ngôn ngữ ngắn gọn hơn.

“Gọi bất cứ lúc nào, tùy ý, muốn gọi thì gọi.”

Cuối cùng, Dương Tiêu Vũ thấy Vạn Thu gật đầu.

Dương Tiêu Vũ mơ hồ cảm thấy những gì mình đang làm chính là bắt chước cách Sở Ức Quy ở chung với Vạn Thu.

Sở Ức Quy thực sự là một đứa trẻ quá mức thông minh, mọi việc dường như đều có thiên phú đáng kinh ngạc.

“Vậy thì gọi không?” Dương Tiêu Vũ muốn Vạn Thu chủ động đi bước đầu tiên, “Mẹ dạy con gọi nhé?”

Vạn Thu nhìn điện thoại.

Cậu muốn thông minh một chút.

Tốt nhất là phải dễ dàng học được cách gọi điện thoại.

Đối với Vạn Thu, đây cũng là cuộc điện thoại đầu tiên mà cậu muốn gọi.

“Tìm được thông tin, con có nhớ biểu tượng này không?” Giọng nói dịu dàng của Dương Tiêu Vũ dường như rót một chút dũng khí vào sự rụt rè của Vạn Thu, “Bấm vào đây, tìm người con muốn gọi, sau đó ấn một cái liền bỏ ra.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 3160

Ngón tay của Vạn Thu đặt trên điện thoại.

Chính cậu còn không nhận ra đầu ngón tay mình đang run rẩy.

Khi ấn xuống, Vạn Thu mơ hồ nghe thấy âm thanh của những quy tắc vẫn luôn như bức tường cao giam cầm cậu, đột nhiên vỡ nát.

Màn hình điện thoại liên tục thay đổi, đối với Vạn Thu vô cùng xa lạ, nhưng khi nó xuất hiện con số, cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc của một người đàn ông.

“Xin chào, tôi là Hoàng Hổ, xin hỏi ngài có yêu cầu gì?”

Có lẽ là do số điện thoại lạ nên giọng điệu của Hoàng Hổ đang ở chế độ phục vụ công việc.

Dương Tiêu Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Vạn Thu, phát hiện Vạn Thu cư nhiên cầm di động mà ngớ người ra.

Đôi mắt xinh đẹp lúc này tràn ngập sự bối rối, như thể đã bị tước đi khả năng nói chuyện, đối với chuyện xa lạ sẽ trực tiếp truyền lại âm thanh như máy móc.

“Xin chào? Ngài có khỏe không?” Hoàng Hổ ở phía bên kia tiếp tục nói.

Dương Tiêu Vũ ghé sát vào tai Vạn Thu, nhỏ giọng nói: “Bảo bối, nói đi.”

Vạn Thu lắp bắp, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Xin chào.”

“Sao? Khách hàng, ngài có chỗ nào bất tiện sao? Nếu tôi nói, ngài chỉ cần gõ để xác nhận, một lần là có, hai lần là không…” Là một người chuyên nghiệp, Hoàng Hổ cho rằng đầu dây bên kia đang gặp một số rắc rối.

“Chú Hoàng Hổ.” Vạn Thu cuối cùng cũng nói được câu hoàn chỉnh đầu tiên sau hai phút gọi.

Dương Tiêu Vũ ở một bên tủm tỉm cười, đứa trẻ của bà giống như một con sóc nhỏ đang nơm nớp lo sợ nhưng vẫn cố gắng nói chuyện với đối phương, cái đuôi xù xù đang run rẩy, lưu lại dư ảnh.

Hoàng Hổ im lặng hai giây: “Tam thiếu gia nhà họ Sở?”

Vạn Thu: “…?”

“Vạn Thu? ” Hoàng Hổ lần này gọi hẳn tên.

Vạn Thu nhỏ giọng, biểu đạt chính là mình.

“Cháu gặp phải phiền toái gì sao?” Nhận ra là Vạn Thu, giọng nói Hoàng Hổ lập tức thay đổi, không còn quá nghiêm túc, ngược lại có chút ôn nhu khiến Dương Tiêu Vũ nhướng mày.

“Không có.” Ngón tay Vạn Thu nắm chặt điện thoại, chiếc điện thoại mà người bình thường có thể cầm chắc, trên tay Vạn Thu lại có chút lớn.

“Thật sao? Vậy là tốt rồi, gần đây thế nào? Trở về Sở gia rồi sao?” Hoàng Hổ hiển nhiên ý thức được đây không phải là cuộc gọi công việc, lập tức tự nhiên như bạn bè nói chuyện.

“Vâng.” Vạn Thu rõ ràng không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của Hoàng Hổ.

“Ở Sở gia có tốt không? Có ăn no bụng không?” Giọng điệu Hoàng Hổ thoải mái hơn rất nhiều sau khi biết Vạn Thu đã trở về Sở gia.

“…Có.”

Vạn Thu chỉ thỉnh thoảng trả lời mấy câu, chủ yếu vẫn là Hoàng Hổ nói.

Dương Tiêu Vũ hơi ngạc nhiên, Hoàng Hổ không phải là người nói nhiều vì đặc thù công việc, bây giờ lại đang trò chuyện với Vạn Thu một cách quen thuộc như vậy, rõ ràng có cảm tình với Vạn Thu.

Là thương cảm sao?

Dương Tiêu Vũ không ngờ Vạn Thu lại vượt qua rào chắn tuổi tác, cùng Hoàng Hổ kết giao bạn bè.

“Về nhà rồi, cháu muốn làm gì thì làm.” Hoàng Hổ đã có ý chuẩn bị cúp điện thoại, “Có vấn đề gì có thể tìm chú, gọi điện thì miễn phí, ủy thác thì giảm giá.”

Vạn Thu chớp chớp mắt, hiển nhiên có chút mờ mịt.

Vạn Thu không trả lời ngay mà giữ điện thoại im lặng một lúc lâu, Hoàng Hổ chưa nhận được lời chào tạm biệt liền nhận ra Vạn Thu có lẽ còn điều muốn nói.

“Vạn Thu, cháu còn gì muốn nói sao?” Hoàng Hổ vào thẳng vấn đề.

“Vâng…” Vạn Thu đã lâu không nghe giọng nói của Hoàng Hổ, nhưng khi không gặp Hoàng Hổ, lúc bị mẹ bỏ rơi đã gặp được bạn bè của Hoàng Hổ.

Vạn Thu rốt cuộc nói ra nghi hoặc trong lòng: “Chú Hoàng Hổ, bạn của chú.”

“Hả? Lục Thanh Hà?” Hoàng Hổ lúc này mới ý thức được Lục Thanh Hà vẫn chưa nói cho Vạn Thu tên của hắn, “Cháu đang nói chú tóc đen à? Có chuyện gì vậy?”

“Chú ấy biết mẹ sao?”

Lời vừa dứt, đầu bên kia điện thoại và Dương Tiêu Vũ đều đột nhiên thay đổi.

Chỉ là Vạn Thu không thấy được vẻ mặt của Hoàng Hổ, nên không để tâm đến sự ngưng lại đột ngột này.

Hoàng Hổ ấp úng, hắn không biết Vạn Thu đang nói đến Ninh Xảo Trân hay là Dương Tiêu Vũ, bất kể là nói ai đều rất dễ giẫm phải hố.

Vạn Thu không thông minh, nhưng khi nhớ kỹ điều gì, sau này có thể dễ dàng hồi tưởng lại, đến lúc đó nếu đột nhiên hiểu ra thì phải làm sao.

Chính nhà họ Sở đã bày kế để Ninh Xảo Trân bỏ rơi Vạn Thu, e rằng nó sẽ trở thành bí mật cho đến chết cũng không được nói ra.

“Cháu đang nói chuyện gì đó? Nói rõ ràng một chút, chú giúp cháu ngẫm lại?” Hoàng Hổ muốn thăm dò rõ ràng hơn để có thể trả lời cho tốt, sau này hắn vẫn còn muốn hợp tác với Sở gia.

“Lúc mẹ… không cần cháu.” Giọng Vạn Thu tạm dừng một chút, “Chú ấy ở bên cạnh mẹ.”

“Tại sao, Vạn Thu rất nhớ bà ta sao? Không phải có mẹ mới rồi sao?” Hoàng Hổ có chút bất an, chẳng lẽ bao nhiêu cực khổ bọn họ bỏ ra để khiến Vạn Thu cắt đứt liên lạc với Ninh Xảo Trân đều là vô ích?

Dương Tiêu Vũ ở một bên vẫn luôn lắng nghe cũng không khỏi nín thở.

“Chỉ là… một chút…” Vạn Thu cầm điện thoại, ánh mắt có chút hoảng hốt, do dự không dám nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.