Ngày hôm sau.
Giang Lâm Vụ tỉnh lại cảm giác cả người tê dại, mệt mỏi. Cơ thể nàng mềm nhũn dựa vào đầu giường.
Mà sau khi Bạch Ngọc được thỏa mãn, gương mặt tuấn tú ôn hòa tinh thần đầy phấn chấn, đôi mắt chan chứa ý cười dịu dàng.
Hắn mang nước nóng tới cẩn thận hầu hạ Giang Lâm Vụ đã mềm nhũn như một vũng nước, lại thay nàng lau mặt rửa tay, giúp nàng chải tóc. Nếu như Giang Lâm Vụ không muốn làm, ngay cả đồ lót hắn cũng muốn đổi.
Giang Lâm Vụ muốn đưa tay nhận lấy chiếc khăn mặt biểu thị bản thân mình tự làm, lại bị Bạch Ngọc ngăn lại.
“Bạch Ngọc làm là được rồi. Tiên Tôn nghỉ ngơi đi.”
Thân thể Giang Lâm Vụ thực sự giống như tan vỡ, cực kỳ yếu đuối, cũng không từ chối hắn, nhắm hai mắt lại mặc kệ hắn sắp xếp.
Giống như chuyện đêm qua, cuối cùng nàng khóc lóc cầu xin hắn nhưng hắn cũng không muốn dừng lại, dáng vẻ quyết tâm vẫn tiến công vào nàng, lăn lộn nàng qua lại, có hơi sức đó thì đáng đời hắn phải làm việc!
Bạch Ngọc nhẹ nhàng lau gò má trắng mịn của Giang Lâm Vụ, theo khuôn mặt như hoa mềm mại mà lau rửa. Nhìn nàng ngồi ngoan ngoãn, khó chịu để cho mình thay nàng rửa mặt, hàng mi cong dài hơi rung, môi đỏ khẽ mím.
Lập tức trong lòng ngọt ngào nóng bỏng, hắn thuận tiện xoa nắn vuốt ve khuôn mặt non mềm của nàng mấy lần.
Giang Lâm Vụ bị hắn xoa thì rùng mình một cái, sợ hắn lại nổi thú tính lên, lập tức mở mắt ra phòng bị mà trừng hắn.
Bạch Ngọc khẽ cười thành tiếng, lau một cái lên miệng nhỏ mà đêm qua trở nên đỏ sẫm: “Tiên Tôn yên tâm, đúng là Bạch Ngọc nghĩ tới, nhưng mà đêm qua Tiên Tôn kêu gào một đêm khiến cho Bạch Ngọc đau lòng.”
Giang Lâm Vụ tức giận: “Đáng đời ngươi phải hầu hạ người khác, không bằng ngươi thay ta rửa sạch chân luôn đi!”
Bạch Ngọc nghe vậy thì lập tức đứng dậy muốn đi múc nước giúp nàng rửa chân thật, Giang Lâm Vụ lập tức ôm lấy eo của hắn cản lại, nếu thật sự để hắn rửa cho nàng thì hôm nay nàng tuyệt đối đừng mong dậy nổi.
Làm mất một hồi lâu, sự ân ái của đôi phu thê chích chòe nhão nhão dính dính cuối cùng cũng rửa mặt xong.
Sau khi Giang Lâm Vụ rửa mặt xong thì ngồi xếp bằng tĩnh tâm ngưng thần, vận hành linh lực của trời đất xung quanh mình mới bài trừ đi được sự bủn rủn trên người.
Nàng đứng dậy đến xem dược đã được đun xong từ đêm qua.
Vẫn còn may là nàng vẫn luôn nhớ tới, lúc tinh thần mơ hồ vẫn còn liều mạng đẩy Bạch Ngọc đã dần mất đi lý trí để xem tiểu dược lô, nếu không thì uổng phí nàng đánh với đám tinh thú lâu như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại sau này vẫn không nên dỗ dành Bạch Ngọc, người nàng mệt chết mất.
Giang Lâm Vụ gọi Bạch Ngọc, rót cho hắn một chén nhỏ để hắn uống. Hắn không nói hai lời uống luôn, sau khi uống xong thì trong lòng còn vui vẻ vì đây là thuốc mà Tiên Tôn đã tỉ mỉ nấu cho hắn, cho nên muốn đi tới hôn nhẹ Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ đẩy hắn ra không cho hắn hôn, nói hắn vừa uống xong thuốc hôn sẽ bị đắng chết mất, hai người “người hôn ta đẩy” chơi đùa với nhau.
Hai người quấn quýt một hồi mới xuất phát đến nơi có phù trận.
Trước đó, ngày ngày Bạch Ngọc đều đi thăm dò xem xét phù trận, còn tiện thể bổ sung một chút để làm cho các tu sĩ bên trong “hưởng thụ” vài thứ.
Nếu không phải Tiên Tôn muốn giữ lại có việc cần dùng thì chỉ dựa vào việc bọn họ muốn mai phục giết Tiên Tôn cũng đủ cho bọn họ chết mấy lần.
Tu sĩ nằm trong phù trận có hơn mười người. Tất cả đều máu me đầy mặt, tóc tai rối bù, quần áo rách nát giống như đã tự tương tàn đấu đá lẫn nhau, đúng là chật vật.
Từng người từng người tinh thần chán nản không tả được. Sau khi bị tinh quái tập kích, vốn dĩ tinh thần đã kiệt quệ, sau đó góc áo còn chưa kịp vuốt đã bị giết ngược lại, vây quanh trong phù trận mê ảo quỷ dị này khiến cho tinh thần càng tan vỡ.
Mới vừa bị vây khốn trong phù trận, cả người bọn họ đã nóng rực, tâm mạch cũng nóng lên. Chuyện liên quan đến tâm mạch làm cho trong lòng bọn họ hoảng loạn, giống như con ruồi không đầu mà rối loạn, vẫn không ra được biện pháp phá trận.
Mãi đến khi tu vi cao lên một chút thì mới nhìn ra được quy tắc trận pháp của phù trận, là do linh lực bên ngoài và linh lực tự thân của bọn họ ở trong trận tương hỗ, cùng nhau bao phủ áp chế.
Bọn họ vốn là những người không tuân theo tu tâm, không tuân thủ đạo nghĩa oai tà. Việc liên quan đến tâm mạch tu vi thì người người đều cảm thấy nguy hiểm mà muốn phá trận ra ngoài, đánh lén tàn sát lẫn nhau. Nghĩ giết chết người bên trong, không có linh lực chống đỡ thì trận pháp đương nhiên có thể phá.
Nhưng mà phù trận này lại vô cùng quỷ dị, phù trận sẽ hấp thu đi một phần lực công kích, cũng ngưng tụ linh lực bên ngoài chữa thương cho người bị thương để bọn họ không đến nỗi thương nặng mà chết.
Nạn nhân bị tập kích tức giận đến mức phẫn hận đứng lên, nhào tới giết ngược lại. Vòng đi vòng lại tự giết lẫn nhau, tiêu hao mất linh lực và thể lực của bọn họ, lại làm cho ý chí thần thức càng căng thẳng, đến khi toàn bộ co quắp ngã xuống đất.
Sau khi linh lực của bọn họ khô cạn, cũng giống như phàm nhân bình thường bị nhốt lại trong trận bị gió thổi nắng chiếu, chịu đựng sự lạnh giá và nóng bức trong trận không hề giống nhau mà biến hóa dằn vặt, đói bụng và khốn khổ.
Giang Lâm Vụ vừa mới xuất hiện, bọn họ lập tức giống như chó dữ vồ mồi dường như muốn dâng lên cho Giang Lâm Vụ.
Có người gào thét có người xin tha, lại bị phù trận vây quanh ngăn trở, Bạch Ngọc nghiêng người đứng trước người Giang Lâm Vụ để đề phòng.
Giang Lâm Vụ vỗ nhẹ Bạch Ngọc để hắn yên tâm, chậm rãi bước ra, tạo ra Tĩnh Âm Quyết ngăn cản tiếng bọn họ gào khóc.
Nàng lạnh lùng mở miệng: “Bản tôn không thèm giết đám cá hư tôm thối các ngươi, còn có thể tha cho các ngươi đi ra ngoài. Sau khi trở về thì chuyển lời cho người sau lưng các ngươi. Nếu còn muốn nhắm vào núi Bồng Ấm thì cứ đến, bản tôn luôn sẵn sàng tiếp đón.”
Nói xong cũng xoay người rời đi, người rời đi rồi nhưng âm thanh vẫn còn văng vẳng.
“Phù trận này rất dễ dàng phá giải, tâm mạch nóng bỏng là do đạo pháp của các người không thuần, ý muốn giết chóc quá nặng. Các ngươi chỉ cần ở trong trận giữ linh lực lại tĩnh tâm hồi thần, trận pháp không đạt tới sự cân bằng bên trong và bên ngoài thì tự nhiên có thể phá.”
“Nhưng mà các ngươi lại luôn dùng phương pháp tàn khốc nhất, ngay cả hấp thu công kích và chữa trị cũng không thể cứu vãn được ý niệm tàn sát của các ngươi. Phù trận sẽ không xúc tác làm cho các ngươi thành ác, chỉ là cái ác trong lòng các ngươi tự xé nát bản thân mình.”
“Không còn linh lực, trong lòng chứa ác niệm, làm sao sống nổi mà đi ra khỏi núi Bồng Ấm, các ngươi tự mình nghĩ đi.”
…
Sau đó hai người trở lại nhà gỗ. Cả hai ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt ngưng thần, Giang Lâm Vụ độ linh lực khơi thông gân mạch hỗn loạn của Bạch Ngọc.
Bỗng nhiên Bạch Ngọc mở miệng hỏi: “Tiên Tôn, vì sao muốn đích thân dụ người sau lưng ra, đám người kia không biết sẽ làm ra chuyện gì, như vậy quá nguy hiểm.”
Giang Lâm Vụ mỉm cười, mở một con mắt nhìn hắn: “Nơi này ta đã từng bày xuống vô số trận pháp, trận pháp không giống nhau sẽ kết hợp với nhau diễn sinh ra trận pháp càng huyền ảo hơn. Chỉ cần ta mở ra trận pháp, bọn họ không chiếm được lợi ích gì. Chúng ta chỉ cần cầm lấy dược lý sư phụ để lại chạy đi là xong.”
“Khi nào đi?”
“Ngày mai. Tới Quỷ thị, Bạch Châu ở Bạch thành.”
Sáng sớm, hai người ngự kiếm đi tới Bạch Châu Bạch thành.
Năm ngày sau, Giang Lâm Vụ chạy với tốc độ cực cao cũng đã đến địa phận Bạch Châu.
Theo quy định của tu tiên giới, khi đến nhân gian phải theo quy định của quan phủ: Trong nội thành của nhân gian không cho phép ngự kiếm phi hành. Sau khi hai người đến Bạch thành thì ngồi xe ngựa đi về phía trước.
Giang Lâm Vụ nghĩ trước tiên phải tìm khách điếm để ở, sau đó lại đến chợ đêm thám tính tin tức.
Nhân dịp một buổi bán đấu giá “Nhập tiên”, trong thành có rất nhiều tu sĩ cũng đến. Giang Lâm Vụ đè tu vi xuống Trúc cơ hậu kỳ, nhưng mà dung mạo xinh đẹp và tư thái diễm lệ yểu điệu thực sự làm người ta sáng mắt, dọc theo đường đi đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Đã quá lâu nàng không được nhìn thấy nhân gian phồn hoa náo nhiệt, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, trên đường đi nhìn xung quanh khắp nơi, vừa nhìn đã thấy không còn biết trời đất đâu nữa.
Một nữ tu sĩ với dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, tu vi lại không kém dường như lạc lõng giữa thế gian thu hút rất nhiều ánh mắt thèm thuồng. Rất nhiều tu sĩ đều liếc mắt nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ đang chỉ long quan sát xung quanh. Lại nhìn thấy gân xanh trên trán Bạch Ngọc giật giật, suýt nữa vung kiếm lên.
Hắn thầm nghĩ: Không được, tuyệt đối không được để Tiên Tôn ở bên ngoài.
Bạch Ngọc ôm lấy Giang Lâm Vụ vẫn còn đang quan sát xung quanh nhanh chóng chạy đi.
“Mấy ngày trước, Bạch Ngọc đã nói qua với mẫu thân, nói cho bà ấy rằng ta muốn dẫn sư muội trở về Bạch gia. Bà ấy đồng ý cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Tiên Tôn sẽ ở Bạch gia nhé, bên ngoài… quá ầm ĩ. Tiên Tôn không thích ầm ĩ, Bạch gia rất thanh tĩnh.”
Giang Lâm Vụ cố ý thả ra tin tức, ý định đánh lạc hướng sự chú ý bằng cách thả câu. Vì vậy, nàng không thể lấy thân phận Lâm Vụ Tiên Tôn nghênh ngang xuất hiện được.
Bạch Ngọc bèn thay nàng tạo một thân phận là đệ tử cung Vụ Ẩn, sư muội của Bạch Ngọc.
Vì thân phận này, hai người bắt đầu có tranh cãi.
“Tại sao lại là sư muội? Hẳn là sư tỷ mới đúng! Nhìn ta thành thục hơn ngươi mà.”
Giang Lâm Vụ tự sờ lên khuôn mặt thành thục yêu mị của mình, lại tự ước lượng gợn sóng trước ngực mình, lại quét mặt nhìn khuôn mặt ôn hòa đẹp trai thiếu niên của Bạch Ngọc, cùng với dáng người tuy cao gầy nhưng vẫn còn đang phát dục.
Ánh mắt Bạch Ngọc u ám nhìn chằm chằm động tác ước lượng của nàng, tay có chút ngứa ngáy nắm chặt thành quyền. Hắn mím chặt môi, kiên trì muốn dùng thân phận sư muội này. Một đôi mắt đầy sương mờ nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ.
“Thôi thôi, theo ngươi theo ngươi, sư muội thì sư muội vậy.” Giang Lâm Vụ bất đắc dĩ đầu hàng chịu thua.
Giang Lâm Vụ không chịu được khi thấy khuôn mặt như sương mờ kia nhìn chằm chằm mình, cũng biết vấn đề tuổi tác chính là hố bom của hắn, chỉ có thể theo hắn.
Bởi vì là sư muội nên vẫn cần phải thay đổi quần áo một phen, cho nên Giang Lâm Vụ cũng không thể mặc xiêm y thuần trắng và búi tóc cao được nữa.
Nàng đổi một bộ áo váy nền trắng đường viền thêu hoa đào, búi tóc hai bên xinh đẹp nhã nhặn, lại tô điểm thêm trâm hoa đào, bung xõa vài lọn tóc mai.
Dáng vẻ nàng quyến rũ ăn mặc như vậy cũng không quá khó chịu, ngược lại còn mang theo một cảm giác ngây thơ thuần khiết mà bản thân không hề hay biết.
Nhìn thấy đôi mắt Bạch Ngọc ngưng tụ, hắn chưa từng thấy dáng vẻ này của Tiên Tôn.
Tiên Tôn vẫn luôn mặc trang phục trắng thuần hoặc trắng bạc, lành lạnh mờ ảo như sương như băng, dường như làm cho người ta cảm giác chạm vào thì sẽ phát lạnh.
Lúc này Tiên Tôn giống như một tiểu thư xinh đẹp tỉ mỉ trang điểm chờ lang quân đến, long lanh mà sinh động. Hắn muốn hôn Tiên Tôn…
Bạch Ngọc nghĩ như thế thì đã muốn làm vậy rồi, hắn cúi người nâng khuôn mặt của của Giang Lâm Vụ lên, môi mỏng áp sát vào môi đỏ trằn trọc mút lấy, cạy ra bờ môi đỏ bọng chui vào trong miệng nhỏ nhắn. Giang Lâm Vụ: “A…!”
Đến khi Giang Lâm Vụ thoát khỏi ma trảo của Bạch Ngọc thì sắc mặt đỏ chót, búi tóc ngổn ngang, cả người như bị khinh bạc. Thân thể trắng nõn nhiễm lên chút ửng hồng mong manh, mê người giống như cánh hoa đào mềm mại thêu trên áo. Nếu không phải là thời gian không cho phép, hoa đào mềm mại có thể đã bị ăn no căng diều.
Nhưng tâm trạng của Bạch Ngọc rất tốt, thay nàng chỉnh trang lại xiêm y bị vò nhăn, nắm tay nàng đi về phía Bạch phủ.
Cửa lớn của Bạch gia treo một bảng hiệu nạm vàng khảm ngọc bạch có khắc hai chữ Bạch phủ, bên ngoài có hai con kỳ lân lửa bước trên mây bằng tượng đá đứng sừng sững.
Ngoài cửa có mấy vị tu sĩ của gia tộc với vẻ mặt lạnh lùng đứng thẳng bất động giữ cửa, trang nghiêm mà yên tĩnh.
Việc thiếu chủ của Bạch gia trở về không tiện công khai, hai người không thể đi vào bằng cửa chính, chỉ có thể lén lút trèo qua tường cao đi vào sảnh chính.
Trên mặt Bạch Ngọc mang theo áy náy sâu sắc, chứa đựng ý bồi thường: “Xin lỗi Tiên Tôn, lần đầu tiên tới đã làm khó người phải leo tường… Sau này Bạch Ngọc nhất định sẽ đưa người mặt mày rạng rỡ nghênh đón từ cửa lớn.” Kiệu lớn tám người khiêng vào cửa.
Giang Lâm Vụ chỉ hưng phấn trải nghiệm cảm giác leo tường, không nhận ra ý của Bạch Ngọc. Nàng khoát tay nói: “Chuyện có to tát gì đâu, đợi việc của chúng ta xong xuôi thì lần sau đi cửa lớn là được rồi. Không phải còn uất ức cho ngươi sao, về nhà mình còn phải leo tường.”
Bạch Ngọc: Tiên Tôn vẫn không thể nào phát hiện ra ý của hắn…
Hai người mới vừa leo tường xuống đứng vững, rất nhiều người trong viện của Bạch gia lục tục tiến đến, ngay cả các tu sĩ gác cổng sau khi bọn họ leo tường vào thì cũng đóng cửa lớn lại rồi đi vào trong viện, vui sướng hô to: “Thiếu chủ trở về! Thiếu chủ trở về!”
Cảm giác giống như tất cả người của Bạch gia đều đến đây, tiếng bàn luận trong đám người dồn dập: “Mau nhìn! Thiếu chủ còn dẫn theo một vị cô nương trở về!”
“Mau để cho ta nhìn một chút, ngươi chắn ta rồi! A! Là thật!”
“Thiếu chủ sắp thành hôn à!” “Hay lắm!”
Giang Lâm Vụ bị khí thế này dọa cho kinh ngạc, lập tức yên lặng.
Xem ra bên ngoài không tiện công khai nhưng khi đóng cửa vào lại hận không thể chiêng trống đầy trời, đốt pháo ăn mừng. Giang Lâm Vụ bị bầu không khí vui vẻ này cảm hóa, cười khúc khích, cười đến mức mắt phượng long lanh. Nàng nhiệt tình vẫy tay về phía đoàn người chào hỏi.
Vốn dĩ Bạch Ngọc còn tưởng rằng Tiên Tôn không thích, có chút lo lắng, kết quả lại thấy Tiên Tôn đang nhiệt tình chào hỏi với đoàn người này…
Một người phụ nữ ôn nhã xinh đẹp mặc xiêm y màu xanh lam né tránh đám người đi từ trong ra, vẻ mặt bà ấy vui vẻ, trong mắt còn mang ngấn lệ, người đi rất gấp, châu ngọc trên bộ diêu bình thường vững vàng nhẹ lay động lúc này đều lắc lư dữ dội.
Mẫu thân nhớ mong hài tử đại khái đều thay đổi sắc mặt thành nhiệt tình ấm áp như vậy.
Bà ấy đi tới trước mặt hai người, lướt qua Bạch Ngọc, bắt một cái nắm lấy tay Giang Lâm Vụ: “Trở về rồi sao? Mẫu thân đã chuẩn bị xong xuôi cơm dẻo canh ngọt, mau mau vào đi! Đường xá xa xôi đừng để bị đói!” Nói xong thì nắm lấy tay nàng dẫn vào sảnh trong.
Giang Lâm Vụ:???!
Giang Lâm Vụ bị cầm tay đi mấy bước.
“Mẫu thân, người như vậy sẽ làm Tiên… khách sợ hãi.” Bạch Ngọc đi theo sát nắm lấy tay Giang Lâm vụ, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mẫu thân quá nhiệt tình.
“Đúng rồi! Ta không nhận ra điều này. Con ngoan, không làm con sợ chứ?” Dung Nhã nghe vậy thì dừng lại, nhìn Giang Lâm Vụ cười.
“Thật ra mẫu thân nhìn thấy con thì bản thân quá vui vẻ, không ý thức được đây là lần đầu tiên gặp mặt nên hơi kích động. Ta là Dung Nhã, là mẫu thân của Bạch Ngọc.”
Khuôn mặt bà ấy nhàn tĩnh, nhã nhặn, có ba phần ôn nhu tương tự với Bạch Ngọc, bây giờ lại cười đến rạng rỡ.
Mặc dù Giang Lâm Vụ kinh ngạc sao bà ấy lại tự xưng mẫu thân với mình, lại còn rất vui mừng khi mình đến.
Nhưng bị ý cười của bà ấy cảm hóa, có chút biểu hiện không để ý việc này mà gật đầu: “Vãn bối chỉ bất ngờ, đa tạ phu nhân nhiệt tình khoản đãi Vũ Vụ. Vãn bối họ Giang, Giang Vũ Vụ, là sư muội của Bạch Ngọc.”
Bởi vì thân phận ngụy trang, cho nên Giang Lâm Vụ cũng dùng tên giả đối với thân phận giả.
“Được được được! Con ngoan. Đường xá xa xôi, Vũ Vụ mau mau đi thôi. Ta tự mình làm rất nhiều món ngon, con vào nếm thứ nhé.”
Nói xong lại nắm tay Giang Lâm Vụ đi vào.
Giang Lâm Vụ vui cười đi theo bà ấy vào sảnh trong, “mẹ chồng nàng dâu” lúc này lại hòa hợp vô cùng.
Bạch Ngọc cũng chẳng còn cách nào khác đành tự mình đi vào sảnh trong.