Bổn Cung Không Phải Kẻ Si Tình

Chương 19



【28】Gặp lại kẻ thù

Thật lâu trước kia ta đã cảm thấy, Triệu Khanh Ngữ không phải người lương thiện gì. Bây giờ xem ra, nàng còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta vài phần.

Đến Hề quốc ta mới phát hiện, từ trước đến giờ những chuyện xưa mà nàng kể cho ta không phải tất cả là dối trá. Nhưng ta không thể ngờ được, vị phụ thân máu lạnh cưới mấy tiểu thiếp sau đó vắng vẻ mẹ con nàng trong miệng của nàng, lại là Hoàng Đế của Hề quốc, người có hậu cung 3000 giai lệ. Còn vị phu nhân bị chịu vắng vẻ, chính là vị Vương Hậu đã làm bạn với cửa phật, hàng năm không ra khỏi cửa.

Nhưng điều chân chính khiến ta chảy mồ hôi lạnh, là một người khác đã đến vào mấy ngày sau.

“Hiền vương?”

Người đến chậm rãi tháo mặt xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc đã xuất hiện trong ác mộng của ta mấy ngày nay.

Ta không tự chủ lui về sau một bước, khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn.

Hiền vương hình như đã biết trước phản ứng của ta, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm, duỗi tay xoa vỏ kiếm, bước đến gần ta.

Sau đó vang lên một tiếng giòn vang, bảo kiếm ra khỏi vỏ đặt trên cổ ta. Ta cảm nhận được hàn khí của lưỡi dao gần trong gang tấc, hơi phát run, nhắm chặt mắt.

“Tiêu Dật Chi, ngươi đừng có làm càn!”

Âm thanh tức giận của Triệu Khanh Ngữ vang lên, lập tức kiếm của Hiền vương rời khỏi cổ ta.

“Ngươi nghe rõ cho ta, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ huyết tẩy toàn bộ vương phi của ngươi.”

Ánh mắt của nàng hiện lên sự tàn nhẫn, trái tim của ta không khỏi đập nhanh.

“Đi.”

Không đợi ta thở dốc. Triệu Khanh Ngữ lôi kéo ta đi, ném vào tẩm cung của nàng: “Chờ ở đây, không được đi bất cứ nơi nào, ta nói với hắn mấy câu.”

Khi nàng đi rồi, ta rón rén bò đến cạnh cửa sổ muốn nghe lén, nhưng chất lượng của quá tốt, ngay cả vàu câu ta cũng không nghe được.

Đột nhiên cửa bị mở ra, ta vội đứng lên, chột dạ ngó ra ngoài cửa sổ.

“Đừng giả vờ, ngươi sẽ không nghe được cái gì, ta cũng không bắt ngươi.”

“Hắn vốn đã đi vào thiên lao, ngươi đem hắn ra kiểu gì vậy?”

Triệu Khanh Ngữ hơi mỉm cười, bộ dáng tự tin mang theo phong tình: “Cho dù các ngươi có phòng bị cẩn thận đến mức nào, Hoàng Đế của các ngươi có mất công đổi người của Hiền vương đi, cẩn thận mấy cũng có sai sót.”

Nhìn ta nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, nàng kéo ta: “Ngươi sẽ không nghĩ ra đâu. Đi, uống rượu với ta.”

Đối mặt với bàn thức ăn thủy sản cua biển và sơn hào hải bị dã tốc không biết tên, hơi lấy dũng khí, cuối cùng ta buông đũa xuống.

“Ngươi đã có bản lĩnh như vậy, vì sao không trực tiếp giết Tiêu Mạc Chi?”

“Vậy thì ngươi phải hỏi vị kia, hắn không chỉ nhớ mong ngôi vị Hoàng Đế, còn muốn danh chính ngôn thuận. Nếu không phải tình hình ngày tế trời hôm đó hỗn loạn, hơn nữa phu quân của ngươi có rất nhiều mưu kế, có lẽ bây giờ hắn đã hoàn thành mọi chuyện. Cứ như vậy, lại thêm mấy năm, hắn sẽ trở thành một đế vương chính thống được người đời ca tụng công đức.”

“Vậy có quan hệ gì với các ngươi?”

“Nếu không có ta trợ lực, chỉ bằng hắn cũng muốn làm được việc?” Triệu Khanh Ngữ nở nụ cười khinh miệt, hiển nhiên rất khinh bỉ Hiền vương: “Sau khi mọi chuyện thành công, cắt đất, tặng lễ, tất cả được tiến hành trong bí mật. Mười tòa thành ở Vân Nam, sẽ thuộc về Hề quốc, còn lại cho dù là quan viên trong triều hay lê dân bá tánh, sẽ không biết được việc này, bọn họ sẽ chỉ coi như phản quân làm loạn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 174: Ngoại truyện 5

Ta thở dài: “Mệt khi đó ta coi ngươi là nữ tử đáng thương không nơi nương tựa, không nghĩ đến ngươi lại mưu kế giỏi như vậy, nói vậy ngươi đã sớm nhạo báng sau lưng ta trăm ngàn lần.”

Nàng nhấp một ngụm rượu, cũng không nhấc mắt nhìn ta, gắp chút đồ ăn: “Chuyện này cũng chưa chắc, Ban đầu Tiêu Dật Chi dặn dò ta hạ độc mạn tính cho Hoàng Đế, nếu không có thiện ý khi đó của ngươi, có lẽ ta sẽ không đổ hết những cái đó đi.”

Nghe vậy, trong lòng ta hơi động: “Ngươi nói thật?” Nhưng ngay sau đó tâm tình lại ảm đạm xuống: “Dù vậy, chỉ sợ hiện giờ chúng ta đã đi lên con đường cuối cùng.”

Nàng liếc nhìn ta, hơi mỉm cười, tiếp tục gắp đồ ăn: “Kẻ hèn một người nam nhân, đáng giá ngày ngày ngươi lo lắng đến vậy?”

“Người chăm chỉ ái dân như hắn, một lòng làm tốt công việc của Hoàng Đế, ngươi gặp được mấy người?”

Sau khi nghe xong lời ta nói, nàng cười ha ha, ngay cả rượu trong chén cũng đổ ra một ít: “Ta còn tưởng ngươi thuộc loại si tình, hiện giờ xem ra ngươi là một nữ hiệp lấy cứu thiên hạ làm nhiệm vụ. Được, đến đây, ta kính ngươi!”

Ta nghe giọng điệu của nàng, cảm giác hơi khắc nghiệt, nhíu mày không lên tiếng, lại nhớ đến Tiêu Mạc Chi, trong lòng càng không yên.

Buổi tối hôm nay, ta không thể ngủ yên ổn trong điện của Triệu Khanh Ngữ, đành xoay người xuống giường, đi đến trước cửa sổ.

Nhìn đến ánh trăng sáng trên bầu trời, không biết vì sao ta lại nhớ đến cặp đuốc long phượng trước cửa sổ Dưỡng Tâm Điện.

“A Tư, có nhiều lúc ta không muốn làm chuyện gì cả, chỉ muốn lẳng lặng ở cạnh ngươi.”

“Đồ ngốc, sáng mai ngươi còn phải lên triều đó.”

Ta ngửa đầu, nước mắt như hạt châu bị cắt đứt, áo ạt rơi xuống.

Mạc Chi, bây giờ ngươi có ổn không?

Ta không biết đêm đó về giường như thế nào. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, đột nhiên cửa phòng của ta bị phá vỡ, ngay sau đó âm thanh nôn nóng của Triệu Khanh Ngữ vang lên: “Mau đứng lên, phu quân của ngươi dẫn quân đội đến vây công.”

【29】 Nguy cấp

“Nghịch nữ!”

Một tiếng “chát” giòn tan vang lên, Triệu Khanh Ngữ bụm mặt lảo đảo vài bước, suýt nữa té ngã, ta vội tiến lên đỡ nàng.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoàng Đế Hề quốc, lập tức hiểu vì sao mấy ngày nay uy phong tám hướng như Triệu Khanh Ngữ lại biểu hiện cẩn thận chặt chẽ trước mặt ta.

Gương mặt của nàng trở lên sưng đỏ, dấu bàn tay in rõ trên mặt có thể thấy được rõ ràng.

“Ngươi luôn mồm nói, nói ngươi sẽ cùng Hiền vương gì kia hoàn thành nghiệp lớn, bắt lấy mười lăm thành Vân Nam! Khi kế sách của ngươi thất bại, ngươi nói có biện pháp khác, quả nhân tạm thời tha cho ngươi một mạng. Hiện tại họ Tiệu đã tự mình dẫm binh đến đánh, ngươi còn muốn nói cái gì?”

“Phụ vương…..”

“Người đến! Kéo Vương Hậu đến cho quả nhân! Hôm nay cho dù quả nhân có chết, cũng tuyệt đối sẽ không để nàng ta sống!”

Hắn múa may hai tay gào thét, hoàn toàn không có phong độ của một Hoàng Đế, Triệu Khanh Ngữ đẩy ta ra nhào đến: “Phụ vương, phụ vương, nữ nhi cầu ngài, nữ nhi còn có biện pháp, xin ngài buông tha cho mẫu hậu….”

“Không thể lấy Hiền vương làm lợi thế sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hoàng Đế tức giận không thể át, ánh mắt nhìn về phía ta khiến ta run lên.

“Ngươi là ai?”

Không đợi ta trả lời, Triệu Khanh Ngữ vội vàng nói: “Nàng là thị nữ đi cùng ta.”

“Làm càn, ai cho phép ngươi nói chuyện?”

Triệu Khanh Ngữ bị ném ra,đánh vào góc bàn, vẻ mặt thống khổ bất kham.

“Hiền vương….Đúng vậy, tại sao quả nhân không nghĩ đến, lấy hắn đi giao dịch với họ Tiêu, buộc hắn lui binh? Người đâu, tìm Hiền vương đến cho ta.” Đừng tìm đến, tìm đến ta còn có đường sống? Tình thế của ta vô cùng cấp bách, lại sợ bại lộ, chỉ thấy Triệu Khanh Ngữ che bụng: “Phụ vương, việc này để nữ nhi làm….”

Nhưng thời gian đã muộn.

Không biết từ khi nào Hiền vương đã xuất hiện ở cửa đại điện, không đợi truyền lệnh đã đi đến, liếc nhìn ta, tiên đà hành lễ với Hoàng Đế: “Đại vương, đã lâu.”

Đối phương hừ một tiếng, chỉ huy thị vệ áp đi lên áp giải.

“Chờ đã.”

Ta nhìn về phía Triệu Khanh Ngữ, Dù sao nàng là người duy nhất còn có thể che chở ta, đã quá muộn để chạy trốn, trừ bỏ tìm nàng, ta không còn có ai để trông cậy.

Nàng hướng ta lắc đầu.

“Nếu đại vương muốn lợi thế, không phải lấy Hoàng Hậu tâm ái của Tiêu Mạc Chi càng có lợi? Đừng nói mười lăm thành Vân Nam, cho dù muốn toàn bộ thiên hạ của hắn, có lẽ hắn cũng có thể đồng ý.”

“Hoàng Hậu?”

“Chính là nàng.” Tiêu Dật Chi chủ thẳng vào ta.

Ta thở dài, đè ép ý đồ “không bằng giả ngây giả dại” xuống, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Hiền vương: ‘Thật không hiểu sau này đêm khuya ngươi mơ thấy, sẽ đối đãi với chính ngươi như thế nào.”

“Đừng chạm vào ta.” Ta lạnh lùng nói với vệ binh vây quanh: “Lúc này phu quân của ta đang dẫn mấy vạn binh bao vây ngoài thành, ngươi sẽ không muốn biết cá chết lưới rách là như thế nào.”

Bọn họ trói tay ta lại, nhưng không dám làm gì khác.

Dù sao bọn họ cũng biết, ta nói đúng, không ai dám khiêu chiến điểm mấu chốt của một Hoàng Đế.

Triệu Khanh Ngữ và đám người Hiền vương ở lại trong điện, không biết đang thương lượng cái gì. Ta bị đẩy đến tầng thành, bị mũ và khăn che lại mặt, trơ mắt nhìn một mảnh cát bụi từ đằng xa, đang đến gần.

Đầy trời trần ai lạc định, ta nhìn Tiêu Mạc Chi cưỡi một con ngựa màu đen đi đầu, khoác một áo giáp bạc, mũ giáp có ngọn hồng anh như ngọn lửa sáng rực. Oai hùng giống như lời mà ta và đam người Lãm Tinh từng nói khi trêu đùa.

Bên cạnh tường thành đứng đầy binh lính, mũi tên được chuẩn bị sẵn để bắn thủng trái tim hắn bất cứ lúc nào.

“Mạc Chi!”

Ta khàn giọng kêu hắn, nhưng âm thành hoàn toàn bị tiếng kèn che lấp.

Ta nhìn hắn chậm rãi nâng tay phải lên, phía sau cũng tiễn thủ sẵn mũi tên, kéo căng cung, động tác nhanh chóng chỉnh tề, cho thấy đã được huấn luyện bài bản.

Tay của hắn vừa buông, có hàng vạn mũi tên như mưa dừng oqr bốn phía quanh ta.

Làm con tin, ta bị bảo vệ rất khá, nhưng bên người liên tục có người ngã xuống, bên chỗ Tiêu Mạc Chi hỏa lực cũng có chút yếu bớt.

Có một cây thang bị bắc lên, thân ảnh sắc bén xuất hiện bên cạnh ta, không biết đã phát ra khẩu lệnh gì, Hề quốc lập tức dừng công kích.

“Bệ hạ còn muốn giữ lại tính mạng của nương nương không?”

Mưa tên phía đối diện dừng lại trong nháy mắt.

Triệu Khanh Ngữ còn nói thêm: “Nếu bệ hạ muốn mạng sống của nương nương, vậy một mình vào thành, bảng giá có thể thương lượng. Nếu không, đừng trách ta không bận tâm tình cảm ngày xưa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 145: (5) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân

Đủ rồi.

Có thể nhìn thấy hắn bằng đôi mắt này, ta đã rất thỏa mãn.

Nhân lúc lực chú ý của Triệu Khanh Ngữ không ở chỗ này, ta xoay người rút bội kiếm bên hông của hộ vệ đưa lên cổ.

Ai ngờ hộ vệ kia tay mắt lanh lẹ, không đợi mũi kiếm đụng đến da thịt của ta đã mạnh mẽ không chế ta, khiến ta không thể động đậy được.

Triệu Khanh Ngữ quay đầu, nhíu chặt mày: “Xem nàng chặt vào, không thể để nàng tìm chết.”

“Ngươi….Đảm bảo với ta…..Không thể làm hại chàng ấy…..Nếu không ta…Thành quỷ cũng không…..”

Cổ ta bị bóp chặt, hô hấp khó khăn, vặn cánh tay thị vệ kia uy hiếp nàng.

“Ta không có hứng thú làm hại hắn, nhưng nếu có khả năng làm hại đến lợi ích của Hề quốc, ta không thể đảm bảo.”

Nàng xoay người rời đi, tên vệ binh bắt cóc ta theo sát phía sau.

Bây giờ ta thân bất do kỷ, đành yên lặng cầu nguyện: Tiêu Mạc Chi, ngươi thông minh một đời, nhưng ngàn vạn không thể để đầu óc hôn mê lúc này. Hoàng Đế chỉ có thể là ngươi, nhưng không có Hoàng Hậu, còn có thể cưới…..

Nghĩ đến đây, ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Triệu Khanh Ngữ đi thay đổi thành một thân hoa phục, mang lên đầu quan được khảm châu ngọc, thực sự có khí chất của công chúa, dáng vẻ bề nghễ nghênh đón Tiêu Mạc Chi vào thành. Ta bị lấp kín miệng, bị giấu ở một cây cột trong góc điện.

Ta nỗ lực muốn hô to lên, dùng hết toàn lực nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh “ô ô” rất nhỏ, không thể làm người nghe thấy.

“Đây là lần đầu tiên bệ hạ đến Hề quốc, không tiếp đón từ xa, thất kính thất kính.”

Triệu Khanh Ngữ chậm rãi đi lên, ưu nhã hành lễ, không có chút tàn nhẫn lúc ở tầng thành.

“Vì một nữ nhân mà ép dạ cầu toàn, mệt ngươi còn tự xưng là Thiên triều thượng quốc, thật sự làm người chê cười.”

Hoàng đế Hề quốc “ha ha” cười lớn đi đến vương tọa, giống như chỉ có mặt đối mặt lăng nhục mới có thể làm hắn tận hứng.

“Để quả nhân ngẫm lại, muốn 24 huyện Nam Chiếu của ngươi, hay là…..”

Nói thì chậm như xảy ra thì nhanh.

Khi hắn đến gần, Tiêu Mạc Chi móc chủy thủ trong ngực ra, vững vàng cắm vào ngực trái của hắn. Không chờ Triệu Khanh Ngữ làm ra bất cứ phản ứng gì, nhổ xuống cây trâm trên đầu nàng, chỉ vào cổ nàng nói: “Ta không có tâm tình khó xử một nữ tử, Thường Tư ở đâu?”

Ai ngờ Triệu Khanh Ngữ hoàn toàn không hoảng hốt, ngược lại cười nói: “Nếu ngài giết ta, ta cam đoan ngài sẽ không bao giờ có thể thấy mặt nàng lần nữa.”

Hoàng Đế Hề quốc trợn hai mắt, vô lực vươn tay về phía Triệu Khanh Ngữ, dường như muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng,

Mặc dù bị Tiêu Mạc Chi dùng cây trâm sắc nhọn kề cổ, Triệu Khanh Ngữ vẫn xê dịch đến bên chỗ hắn, sau đó dùng chân đá hắn trên mặt đất, mắng: “Còn ngươi, ta chỉ nguyện ngươi rơi vào địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Cuối cùng hắn phịch một tiếng, không chút tiếng động.

Đối với chính phụ thân của mình còn như thế, rốt cuộc nàng là người như thế nào?

Hiển nhiên Tiêu Mạc Chi cũng hơi ngoài ý muốn, giằng co với nàng một lúc lâu, thấy nàng không có ý muốn thỏa hiệp, vứt bỏ cây trâm, buông tay.

“Ngươi trả nàng lại cho ta, điều kiện cứ việc nói.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.