*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Tình Thư vừa nói xong liền nhận ra bản thân đã nói điều ngu ngốc. Anh công việc bận rộn như vậy, lúc nãy còn không thể đến ăn sáng cùng cô là vì phải họp qua điện thoại. cô vậy mà lại còn mở miệng hỏi anh có thể ở lại với cô vài ngày.
“Em đùa thôi à,” cô nói thêm, “Lịch trình của em cũng được xếp rất kín, thực ra em cũng không có nhiều thời gian rảnh lắm đâu… em chỉ nghĩ khó khăn lắm anh mới đến đây một lần nên…”.
Chu Kỳ Nghiễn nhìn cô chằm chằm một lúc, cuối cùng cũng thỏa hiệp nói: “Quay phim xong anh sẽ đón em.”
Không phải anh thật sự không có thời gian, rảnh rỗi ba năm ngày cũng không khó, nhưng anh cảm thấy mình không thể tiếp tục đắm chìm trong loại cảm giác này nữa.
Cô coi anh như anh trai, anh giữ đúng chừng mực là một người anh trai.
Mặc dù có ý từ chối một cách khéo léo, song anh vẫn rất quan tâm đ ến tâm trạng của cô.
Tống Tình Thư cũng không nghĩ anh sẽ có thời gian để ở bên cô, vậy mà vẫn không nhịn được mà có chút thất vọng, nhưng không hiểu sao vẫn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Những cảm xúc phức tạp thế này cô thật sự không thể tiêu hoá hết ngay được, cho nên tạm thời chỉ đành im lặng.
Hai người im lặng kết thúc bữa sáng.
Chủ yếu là lúc Chu Kỳ Nghiễn ngồi đó ăn thì cô chỉ ngồi cạnh nhìn anh ăn nên vừa cảm thấy khó xử vừa cảm thấy xa cách, tựa như cô vẫn còn cô bé mười mấy tuổi năm nào chưa lớn, trong khi anh trai thì đã trưởng thành rồi, như vậy thì cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Tống Tình Thư không thể phân biệt được cảm xúc này, nhưng cô biết rõ trái tim mình đang chua xót và khó chịu đến mức nào.
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau rời đi. Ra đến cửa nhân viên của tiệm gọi Tống Tình Thư lại rồi đưa cho cô một gói kẹo nhỏ gói, nói rằng đây là sản phẩm mới của cửa hàng nên muốn mời hai người dùng thử, còn nói rất mong đợi bộ phim mới của cô và chúc cô quay phim thuận lợi.
Nhưng Tống Tình Thư liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện vốn không hề có chương trình tặng quà gì cho khách cả, có lẽ đây là được đặc biệt chuẩn bị cho cô.
“Cảm ơn.” Cô cúi đầu nhẹ và mỉm cười.
Đây chính là niềm vui khi được công nhận.
Đó là bộ phim điện ảnh đầu tiên cô đóng vai nữ chính. Nhân vật nữ chính này bên ngoài mang hình tượng giản dị, tốt bụng, ngây thơ và đáng thương nhưng cuối cùng lại lừa dối tất cả mọi người.
Tuy nhiên, bộ phim này chưa có lịch chiếu mà chỉ có trailer rò rỉ trên mạng.
Đó là một trong số ít hot search tích cực của Tống Tình Thư, nói rằng gương mặt cô diễn nét đáng thương trông rất chân thực, dù cho có biết cô không phải người tốt thì vẫn bị cô dẫn dắt vào nhân vật.
Sau khi rời khỏi quán ăn, Tống Tình Thư đeo khẩu trang vào, nhưng dường như cũng không để ý lắm nếu bị nhận ra. Cô đã đóng phim từ khi mới ra mắt và cơ bản chỉ ở trong đoàn phim. Cô rất hiếm khi xuất hiện trên chương trình giải trí và hầu như không bao giờ nhận lời phỏng vấn. Nếu như không phải vì bộ phim trước hot lên, gần như chẳng có ai quan tâm đ ến mấy chuyện quá khứ của cô.
Chỉ tiếc là dân mạng lại chẳng tìm được thông tin gì về cô, cô đã đổi tên khi bước chân vào làng giải trí vì sợ liên lụy đến gia đình.
Có rất ít thông tin nên không tránh khỏi sự suy đoán, tin đồn và cái gọi là “thông tin bẩn”.
Cô cũng có những người hâm mộ của riêng mình, những người tụ tập hàng ngày để trò chuyện và thảo luận về các chủ đề cá nhân trong siêu thoại. Cô cũng thành lập một fandom của riêng mình, họ sẽ hỗ trợ cô trong những sự kiện công khai.
Đồng thời Tống Tình Thư cũng đọc được rất nhiều lời chỉ trích và góp ý, chẳng hạn như đường nét trên khuôn mặt của cô không đủ trưởng thành, trông cô trẻ con và kỹ năng diễn xuất còn hạn chế. Nhiều ý kiến cũng chỉ trích cô vì nhận phim có thể loại na ná nhau.
Nhiều người còn nói rằng cô tài nguyên mạnh, cướp đi cơ hội của những nghệ sĩ xuất sắc khác.
Làm thế nào để cân bằng giữa rất nhiều ý kiến trái chiều chính là bài học đầu tiên cô học được khi bước vào ngành này.
Vì vậy trong một thời gian rất dài, Tống Tình Thư không coi mình là nghệ sĩ, Lâm Sa Sa cũng không yêu cầu cô phải trở thành một sao nữ thế nào, nhưng mọi thứ xung quanh lại đang nhắc nhở cô rằng cô là sao nữ.
Cảm giác mờ hồ đó thật khiến người khác khó chịu.
Tống Tình Thư đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi bên cạnh Chu Kỳ Nghiễn.
Mưa vẫn rơi, nhưng không nặng hạt, cả hai người đều không cầm ô, trong không khí tràn ngập hơi nước ẩm ướt, Tống Tình Thư vô số lần bị tụt lại phía sau, nhân cơ hội ngẩng đầu nhìn anh. Cô không biết mình đang nhìn cái gì, nhưng cô cứ cảm thấy rất quan trọng.
Trong lúc thất thần cô nghĩ, bản thân dường như không cẩn thận cắn phải một loại trái cây có vị vừa chua vừa chát, vị chát khiến cô muốn co rúm người lại, nhưng không hiểu vì sao vẫn muốn ăn thêm miếng nữa.
“Anh…” Tống Tình Thư gọi.
“Ừ.” Chu Kỳ Nghiễn đáp.
Từ ngữ điệu thoải mái của cô, anh cũng biết cô dường như cũng chẳng có gì để kể, chỉ là theo thói quen gọi anh, nên anh cũng bình tĩnh mà đáp lại.
Giống như nhiều lần trước đây đều như vậy.
“Ngày 23 em sẽ kết thúc quay phim”, Tống Tình Thư đột nhiên nói, dường như sợ lời anh nói chỉ khách sáo.
Nhưng trong lòng cô lại thầm nghĩ: Nhớ đón em nhé.
Ý nghĩ gần như bướng bỉnh đó khiến Chu Kỳ Nghiễn không khỏi quay đầu lại nhìn cô, nhưng anh tình cờ nhìn thấy một chiếc lá đang xoáy tròn từ trên trời rơi xuống đầu cô.
Chu Kỳ Nghiễn Không khỏi giơ tay giúp cô gỡ lá cây xuống. Khi anh nhìn xuống cô, lông mi cô rũ xuống, trong mắt có vài giọt nước mắt, có lẽ ký ức tối qua đột nhiên ập đến khiến ngón tay anh đột nhiên hơi cứng lại.
Cô ấy trước đây… cũng hay khóc nhè thế này sao?
Trong trí nhớ của anh, khoảnh khắc cô hoạt bác dễ thương nhiều hơn hẳn, ngoại trừ thỉnh thoảng có những lúc cô dính người thì trong đôi mắt mới có chút u sầu, còn lại đa số đều là vô lo vô nghĩ.
Có thể tính cách của cô đã thay đổi khi lớn lên nhưng anh luôn cảm thấy cô vẫn như xưa. Có lẽ sẽ có chút thay đổi, Chu Kỳ Nghiễn không khỏi suy nghĩ.
Vào tháng 9, lá bạch quả vẫn còn xanh nhưng đã bắt đầu rụng.
Trước đây anh hiếm khi chú ý đến những điều này. Sự thay đổi của mặt trời và mặt trăng, sự thay đổi của các mùa… kể cả thế giới này, đều không liên quan nhiều đến anh.
Đối với anh, thời gian giống như chiếc đồng hồ cát đặt trên bàn, trôi nhanh, đều và không thay đổi.
Nhưng gần đây thời gian dường như lại trôi qua chậm lại, anh bắt đầu chú ý tới rất nhiều chi tiết.
Những điều liên quan đến Tống Tình Thư, cũng giống như lúc này, anh luôn chăm chú quan sát cô và mọi thay đổi nhỏ xung quanh cô.
Chu Kỳ Nghiễn nhặt chiếc lá bạch quả rồi nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay day day, nhưng lại không vứt đi. Anh theo dòng suy nghĩ mà cầm chiếc lá trong tay, những chiếc lá ẩm ướt dính vào lòng bàn tay khiến anh khẽ cau mày, như chợt nhận ra mười năm qua dài thế nào.
Bởi vì anh căn bản không thể tưởng tượng ra thời đại học của cô ra sao, cô đã gặp, tại sao anh lại cảm thấy cô thay đổi đến vậy.
Từ tối qua đến giờ, cô vẫn bám lấy anh, giống như khi cô còn nhỏ, anh có thể cảm nhận được điều đó.
Cô có lẽ hiểu rằng anh rất bận, biết không nên phiền anh nhưng vẫn mong chờ. Cô âm thầm thấy tủi thân, theo đó là có chút làm nũng với anh.
Bởi vì hiểu quá rõ nên Chu Kỳ Nghiễn cảm thấy không thích hợp khi ở lại cùng cô, anh không nỡ nhìn cô thất vọng và buồn bã nên tìm cách thỏa hiệp, cô có vẻ cũng không vui hơn chút nào.
“Anh biết rồi, anh sẽ đến đón em. Em xem em lớn thế này rồi, anh có bao giờ lừa em không?” Anh nhìn xuống cô.
Tống Tình Thư gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười: “Em không có không vui, anh không cần dỗ dành em, em chỉ là ngủ không ngon, với lại… em có chút không nỡ để anh đi”.
“Ừm.”
Rõ ràng là cô đang rất đau lòng, vậy mà vẫn cố gắng an ủi anh, giọng nói của anh cũng bỗng trở nên khô khốc.
“Lớn thế này rồi sao em vẫn dính người vậy?”
Kỹ năng giả vờ như đang bình tĩnh của anh ấy cũng không mấy giống thật.
Giọng điệu của anh thật sự rất giống một người lớn tuổi đang nói chuyện với trẻ con, Tống Tình Thư có chút chua chát, nhưng vẫn giả vờ thản nhiên cười: “Đúng vậy, lần nào mẹ cũng nói anh cứ trực tiếp bỏ đi là được, em sẽ chỉ buồn một chút rồi thôi. Nhưng anh lại cứ không học được, nên anh xác định là sẽ bị em làm phiền”.
Vậy à? Chỉ buồn một lúc thôi sao…
Đêm qua cô vẫn còn kể về việc cô đã buồn thế nào khi anh ra đi mười năm trước.
Chu Kỳ Nghiễn cảm thấy mình thực sự không phải là một người anh tốt.
Anh thực sự không giỏi làm một người anh trai cho lắm, ngoài việc giúp cô làm bài tập, giặt quần áo, nấu ăn và đưa đón cô đến trường… anh dường như không làm được gì nhiều.
Bởi vì chuyện của Giang Dũng mà hại cô đến giờ vẫn còn nỗi ám ảnh với trời mưa bão.
Cô hết lòng tin tưởng và chưa bao giờ phòng thủ về anh. Cô thậm chí còn đặt mật khẩu nhà trùng với ngày sinh nhật của anh, nhưng anh lại đang muốn gì vậy?
Những suy nghĩ đó của anh có vẻ sai trái và không thể chấp nhận được.
“Không nỡ thấy cô đau lòng nhưng vẫn thờ ơ”.
Cũng giống như khi người lớn đối với những đứa trẻ khó dỗ, luôn chọn cách lặng lẽ rời khỏi tầm mắt của đứa trẻ rồi lẻn đi, hoặc trên mặt giả vờ lạnh lùng mà trực tiếp rời đi, dù sao thì trẻ nhỏ cũng không thể làm gì được.
Không phải là Chu Kỳ Nghiễn không biết làm thế nào, chỉ là anh không nỡ nhẫn tâm mà thôi.
Lời nói này anh không nên nói ra, nhưng dù sao nói thì cũng đã nói rồi.
Tống Tình Thư khịt mũi, giữa hai người họ có quá nhiều kỷ niệm, nên dù chỉ một câu nói thôi cũng gợi nhớ về những gì họ cùng trải qua. Tất cả những chuyện trong quá khứ vẫn còn sống động trong suy nghĩ cô, khoảng cách mười năm dường như không dài đến vậy.
Ký ức Tống Tình Thư nhớ rõ nhất là khoảng thời gian một tháng trước khi anh rời đi, cha mẹ ruột của anh đã liên lạc với nhà họ Tống để xác minh danh tính và bàn giao. Thời điểm đó Tống Tình Thư dường như đã ngờ ngợ nhận ra mình sắp phải chia xa anh nên ngày nào cũng dính anh rất chặt. Có lần cuối tuần, anh hứa với các bạn cùng lớp sẽ tham dự tiệc sinh nhật nên phải ra ngoài từ sáng sớm, mặc dù vốn thích ngủ nướng nhưng hôm đó Tống Tình Thư đã thức dậy ngay sau khi nghe thấy tiếng động, sau đó đuổi theo hỏi anh vô số câu hỏi như anh đi đâu, là tiệc sinh nhật của ai, tên gì, đi bao lâu, khi nào anh về…
Cô vừa lo lắng vừa sợ hãi, luôn cảm thấy anh sẽ biến mất trong giây tiếp theo.
Cuối cùng, Chu Kỳ Nghiễn đành bất lực nhéo mặt cô: “Vậy em muốn đi cùng anh không?”
Trước khi đi khi mẹ cô đưa hai người ra ngoài, mẹ thậm chí còn nắm lấy cánh tay của Tống Tình Thư lại khuyên cô đừng làm phiền bữa tiệc của anh trai, đồng thời ra hiệu cho Chu Kỳ Nghiễn cứ len lén đi đi để cô đó mẹ sẽ dỗ sau.
Tống Tình Thư lo lắng nắm lấy tay áo Chu Kỳ Nghiễn, Chu Kỳ Nghiễn vậy mà cũng để cô ôm lấy cánh tay mình, cuối cùng nói với mẹ cô: “Không sao đâu ạ, con thích em ấy đi theo con. Các bạn cùng lớp cũng rất thích em ấy, đi chơi một lát không sao đâu ạ”.
Nhưng lúc ấy Tống Tình Thư cũng mười hai, mười ba tuổi rồi nên chẳng thể gọi là trẻ con được nữa, nhưng cô lại chẳng giống người lớn chút nào. Cho dù cô có đáng yêu đến mấy thì lúc các anh các chị đi chơi làm sao có thể thích cô lẽo đẽo theo sau được.
Sau khi tặng quà, chúc mừng, ăn bánh kem và ăn trưa, Chu Kỳ Nghiễn rời đi cùng Tống Tình Thư.
Tống Tình Thư cũng biết cô làm phiền anh, nên cúi đầu không nói gì, trong lòng có chút buồn bực. Anh hỏi cô có chuyện gì, cô lắc đầu, nhịn một lúc mới nói dối: “Chân em đau quá. “
Trước đây mỗi lần viện cớ cô thường nói mình đau đầu hay đau bụng, sợ bị lộ nên đã nói ra cái cớ mà trước giờ mình chưa từng dùng, nhưng có lẽ vì thấy lo lắng, nên cô đã bổ sung thêm lời giải thích: “Chắc là do sắp cao lên”.
Tống Tình Thư dậy thì muộn, khi còn nhỏ bố mẹ luôn cho rằng cô sẽ không cao hơn.
Chu Kỳ Nghiễn vậy mà vẫn phát hiện ra cô nói dối, nhưng anh cũng không vạch trần cô, chỉ ngồi xổm xuống nói: “Anh cõng em.”
Cô vừa ngại lại không muốn khiến anh tốn sức, nhưng có lẽ muốn lưu lại nhiều kỷ niệm hơn nên vẫn quyết định leo lên lưng anh.
Lưng Chu Kỳ Nghiễn có vẻ gầy, nhưng bờ vai lại rất rộng. Tống Tình Thư từ phía sau nhìn anh, chậm rãi tựa mặt vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Anh, em nói dối anh á, chân em không có đau. “
Anh không hỏi gì thêm cả, chỉ nói “Ừ, anh biết mà.”
Tống Tình Thư tựa hồ cuối cùng cũng có thể an tâm mà khóc, tâm hồn cô khàn khàn gào thét trong lòng, thực chất chỉ là im lặng rơi hai giọt nước mắt.
Thực sự rất kỳ lạ, rõ ràng khi còn nhỏ dù có buồn thế nào cô cũng không khóc nhiều đến vậy, nhưng bây giờ cảm giác như trở về mười mấy năm trước lúc khi biết tin anh sắp về với gia đình cha mẹ ruột.
Chỉ là lúc đó cô đã khóc nhiều như sắp không thở được, đến mức không phát ra được âm thanh nào.
Lúc này, Tống Tình Thư đã rơi hai giọt nước mắt nhưng vẫn quay đầu sang một bên, giả vờ như trong mắt có gì đó khó chịu rồi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt.
Chu Kỳ Nghiễn cau mày, vô thức đưa tay lên lau nước mắt cho cô. Nhìn cô cố gắng diễn như vậy, anh thực sự không đành lòng vạch trần cô.
“Anh đối với em tốt như vậy, sau này em sẽ khó tìm bạn trai đó. Nếu chàng trai đó không tốt bằng anh thì em nhất định sẽ không suy xét tới”, Tống Tình Thư tìm chủ đề nói nhưng chớt nhận ra lại bản thân không hề sáng suốt chút nào.
Hôm nay cô cứ liên tục lỡ lời, tới mức cô cũng cảm thấy bất lực với chính bản thân mình.
Hoặc là… sự thiên vị của anh đã mang lại cho cô sự tự tin vô tận, cô không khỏi liên tục thăm dò điểm mấu chốt của anh.