“Trời không chiếu cố Thiên Nguyên ta, mấy lần hàng kiếp tại thế gian. Các tiên nhân hăng hái nghịch thiên, lực vãn Hồng Hoang, một sợi Tiên Diễm, truyền thừa vạn năm. Tiên Đạo sống sót sau tai nạn, tiên phong đung đưa, thế nhưng ban sơ tại nơi chật hẹp, oan nghiệt chi khí không tiêu tan, không ngừng tự sản sinh tà ác. Tiên Đạo tử đệ chúng ta buộc tóc vung kiếm, dùng thần thông nghịch thiên để thu phục yêu ma, dẹp yên oan nghiệt, hộ Tiên Đạo ta. Hôm nay là Thăng Tiên Hội mười năm tổ chức một lần, chuyên môn tiêu diệt yêu ma du đãng trong Ma Tức hồ. Hung hiểm gian khổ trong đó không cần nói nhiều, ác thổ vấy máu, tự làm tự chịu. Trong hung hiểm có tạo hóa, thời khắc sinh tử ắt gặp tiên cơ. Chỉ mong các ngươi bẩm trì đạo tâm, không phụ Tiên hồn, ngày dẹp yên yêu ma trở về, ta sẽ nấu rượu chúc mừng các ngươi…”
Bên ngoài Phi Vân sơn của Thanh Dương tông, giữa biển mây rộng lớn vô biên lúc này có năm chiếc to lớn pháp chu đang tọa lạc.
Mỗi một chiếc pháp chu đều giống như một ngọn núi nhỏ, yên lặng bất động lơ lửng giữa không trung. Nếu như có người nhìn lên từ phía dưới thì sẽ cảm nhận được một cảm giác đè nén to lớn. Trong khi đó trên Phi Vân sơn, gần như tất cả đệ tử dưới Trúc Cơ trong Thanh Dương tông đều đã tụ tập ở đây, chia làm năm đội, tất cả đều đi theo sau lưng đệ tử chỉ huy. Bọn hắn khí thế oai hùng, đang tập trung lắng nghe những lời dạy bảo của tông chủ Thanh Dương tông – Trần Huyền Ngang.
Thanh Dương tông từ trên xuống dưới, tất cả đều đang tỏ vẻ nghiêm túc và ngưng trọng!
Sau khi Trần Huyền Ngang nói xong câu nói sau cùng, Thái Thạch trưởng lão bên người hắn liền động thân, khẽ quát: “Đệ tử Thanh Dương tông đã tề tụ đủ hay chưa?”
“Thần Tiêu phong tới sáu mươi bảy vị đệ tử, người chỉ huy là đệ tử chân truyền Nghiêm Cơ, chỉ chờ tiên mệnh!”
“Tử Vân phong tới năm mươi hai vị đệ tử, người chỉ huy là đệ tử chân truyền Vu Tình, chỉ chờ tiên mệnh!”
“Long Ngâm phong tới ba mươi sáu vị đệ tử, người chỉ huy là đệ tử chân truyền Mạnh Hoàn Chân, chỉ chờ tiên mệnh!”
“Ngự Thần phong tới bốn mươi tám vị đệ tử, người chỉ huy là đệ tử chân truyền Tử Lâm Lãng, chỉ chờ tiên mệnh!”
“Tiểu Trúc phong tới sáu mươi lăm vị đệ tử, người chỉ huy là đại đệ tử chân truyền Phương Nguyên, chỉ chờ tiên mệnh!”
Ở phía dưới, đệ tử chỉ huy của mỗi một phong đều cất giọng hét lớn, âm thanh khuấy động, vọng vọng giữa sơn nhạc.
“Nếu đã như thế, vậy thì trèo lên pháp chu, lên đường…”
Thái Thạch trưởng lão ra lệnh một tiếng, năm chiếc pháp chu to lớn liền cùng nhau kêu lên vang dội, mở ra cửa khoang.
Đệ tử ngũ phong lập tức đều xếp hàng đạp lên thang mây, trật tự rành mạch bước vào trong pháp chu.
Bọn hắn đều sẽ theo pháp chu này đi tới Trúc Tiên Đài ở phụ cận Ma Tức hồ trước.
Ở nơi đó sẽ có các trưởng lão sớm đã ở đó đi qua tiếp ứng, sau đó sẽ đưa bọn hắn tiến vào trong Ma Tức hồ để tham gia thí luyện. Sau khi thí luyện kết thúc, bọn hắn mới bắt đầu tham dự Thăng Tiên đại hội, chỉ là đến lúc đó không biết có thể còn thừa bao nhiêu người có tư cách đi ra ngoài để tham gia Thăng Tiên đại hội nữa.
Nhưng bên trong Ma Tức hồ có hung hiểm là điều mà tất cả mọi người đều biết.
Nếu như những đệ tử này đã quyết định đi vào, vậy thì cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý, có thể đi ra hay không đều là do mệnh!
Trong khi đó, tại thời điểm những đệ tử tham gia thí luyện này tiến vào trong pháp chu, đám đệ tử, chấp sự ở xung quanh không cần tiến vào Ma Tức hồ đều đang ngưng trọng xem lễ. Khi bọn hắn nhìn thấy những đệ tử kia sục sôi hào khí như thế thì đều âm thầm thấp giọng nghị luận.
“Thần Tiêu phong quả không hổ là đệ nhất phong trong Thanh Dương tông bây giờ, đệ tử đông đảo, tu vi cũng mạnh…”
“Long Ngâm phong vẫn giống như trước đó, nhân số tuy ít, thế nhưng thực lực của từng người đều không phải hạng xoàng…”
“Tử Vân phong bình thản lạnh nhạt nhất, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường, thực lực chỉ sợ là không kém hơn Thần Tiêu phong…”
“Đệ tử Ngự Thần phong cường hãn nhất, chỉ khí thế thôi cũng đã làm cho người ta cảm thấy kinh người…”
“Tiểu Trúc phong…”
Giữa những lời tán thưởng như thế, lại bỗng dưng vang lên mấy giọng nói khác thường: “Đám người kia đi để làm gì?”
“Ông trời của ta, sao lại còn có đệ tử Luyện Khí tầng năm, bọn hắn đi theo làm gì, muốn đi cho yêu ma trong Ma Tức hồ ăn sao?”
“Tinh khí thần trông cũng không tệ, nhưng thực lực này cũng có hơi thấp một chút…” . ngôn tình tổng tài
“Còn có mấy vị kia… Bọn hắn gia nhập Tiểu Trúc phong từ lúc nào?”
“A, vị nha đầu áo đỏ kia, nàng không phải là đệ tử Thần Tiêu phong hay sao? Sao lại hỗn cùng một chỗ với Tiểu Trúc phong vậy?”
“A, một đám vớ va vớ vẩn như thế, rốt cuộc tiến vào để làm gì?”
Nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh, khuôn mặt của mấy vị chấp sự Tiểu Trúc phong xem lễ ở một bên đều có hơi nhịn không được nữa rồi.
Trong hơn một tháng này, bọn hắn cũng thật sự là đã chịu đủ.
Từ khi Vân trưởng lão khâm định Phương Nguyên là đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, Tiểu Trúc phong bọn hắn liền gặp phải không ít sự chế giễu và lạnh nhạt của các phong khác. Ngay cả tông chủ cũng đã tự mình hỏi thăm Tiểu Trúc phong có muốn điều động mấy vị cao thủ tới trấn giữ hay không. Thế nhưng Vân trưởng lão dù là nói với ai thì cũng đều chỉ nói có một câu, đó chính là đem chuyện này giao cho đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong là Phương Nguyên quyết định, các trưởng bối không cần hỏi đến…
Giao cho hắn thì liền giao cho hắn đi, mấy vị chấp sự tin tưởng Phương Nguyên thông minh, sẽ không làm ra những chuyện điên rồ!
Có điều sự tình mà Phương Nguyên làm ra xem như không ngốc, nhưng quả thực cũng không nhìn ra chỗ thông minh nào…
Trong thời gian một tháng này, không biết có biết bao nhiêu người đều đang chăm chú nhìn xem sự chuẩn bị của Tiểu Trúc phong, nhưng tất cả đều không rõ ràng.
Trên thực tế, đừng nói là bọn hắn không rõ, ngay cả mấy vị chấp sự cũng không nhìn thấu!
Diễn luyện trận pháp đúng là một chuyện đáng làm, chúng đệ tử thực lực không đủ, tất nhiên phải lấy trận pháp làm chủ…
Thế nhưng mời mấy vị quái thai kia đi theo để làm gì?