“Khoanh tay đứng nhìn tại thời điểm cần từ bi và loạn phát thiện tâm tại thời điểm không cần từ bi đều là chuyện mà ta không làm được…”
Lời nói của quả ớt nhỏ cũng không ảnh hưởng đến tâm chí của Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng không thấy cách làm của mình có chỗ nào không ổn. Bản thân mình có cách làm việc của mình, trông máu lạnh cũng tốt, từ bi cũng được, đó đều là do mình nghĩ sâu tính kỹ rồi mới làm, không cần người khác tới bình luận!
Hắn biết lời mình nói sẽ không thuyết phục được quả ớt nhỏ, bởi vậy hắn dứt khoát không nói.
Nàng nghĩ như thế nào là chuyện của nàng, mình làm như thế nào là việc của mình!
Trên thực tế, trước khi tiến vào Ma Tức hồ, hắn đã sớm biết mình sẽ gặp phải điều gì, cũng đã sớm làm xong tất cả chuẩn bị.
Mấy vị vớ va vớ vẩn được hắn mời tới từ các nơi hẻo lánh trong Thanh Dương tông này vốn đều có ưu thế của riêng mình. Quan Ngạo thì không cần phải nói, hắn trời sinh là một vị cuồng nhân nên được sinh ra trên chiến trường. Khi hắn đơn độc đối đầu với người khác thì hắn sẽ không chiếm được bất kỳ lợi thế nào, nhưng khi ở trên chiến trường, loại người trời sinh thần lực có phong cách sát phạt đại khai đại hợp này lại càng có tác dụng hơn Phương Nguyên và quả ớt nhỏ!
Advertisement
Ví dụ như Tam Đinh Thần Giáp Trận mới vừa rồi, bất kể là Phương Nguyên hay là quả ớt nhỏ thủ ở Chủ thần vị thì cũng sẽ không có được uy thế như hắn!
Trong khi đó vị đệ tử mù mắt đến từ Phù Triện viện kia, mặc dù hai mắt đã hủy, tiền đồ uổng phí, nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ, ngày ngày nghiên cứu Phù Đạo. Cuối cùng Phù Đạo nhất đạo mặc dù không có thành tựu quá lớn, nhưng lại dưỡng thành một loại trực giác nhạy cảm đối với sự biến hóa của linh khí!
Loại trực giác này đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói tất nhiên là không đáng nhắc tới.
Nhưng nếu so với đệ tử tiên môn ở cảnh giới Luyện Khí thì hắn đã đạt đến một độ cao hiếm thấy!
Advertisement
Có được phần bản lĩnh này khi ở trong Ma Tức hồ, bất kể là trong việc cảnh báo hung hiểm, cảm thụ sự ngưng trệ khi vận chuyển trận pháp, cảm nhận được chỗ thiếu sót của pháp lực hay là chỉ điểm trận pháp biến hóa khi chúng đệ tử bày trận nghênh địch thì cũng đều phi thường có hiệu quả. Đệ tử của Tiểu Trúc phong đau khổ luyện được mấy đạo đại trận mà Phương Nguyên chỉ định trong thời gian một tháng, trong đó phải kể đến một phần công lao rất lớn của vị đệ tử mù mắt này!
Còn về phần Nhiếp Hồng Cô, ban đầu mọi người chỉ cảm thấy nàng tính tình cổ quái, điên điên khùng khùng, nhưng nàng cũng có bản lãnh của mình!
Nhất là sau khi nhìn thấy một màn phát cuồng kia của Quan Ngạo, đám đệ tử Tiểu Trúc phong càng hiểu rõ ưu thế của nàng.
Nàng tất nhiên không phải là Đan sư tốt nhất trong Thanh Dương tông, nhưng nàng tuyệt đối là vị Đan sư to gan nhất!
Thanh Dương tông không cho phép đệ tử tùy tiện luyện chế cấm đan, nàng dám luyện, hơn nữa cũng biết luyện, còn luyện rất không tệ. Lại nghĩ tới việc trước đó nàng liên tục luyện đan trong một tháng tại Tiểu Trúc phong, chúng đệ tử đều không khỏi run sợ trong lòng, ai mà biết nàng còn luyện ra bao nhiêu thứ quái đan nữa đây?
Có điều mọi người lại đều không quá hiểu rõ về người cuối cùng là Hậu Quỷ Nhi…
Tên sấu hầu tử này làm cho các nữ đệ tử của Tiểu Trúc phong rất là khó chịu. Hằng ngày nếu hắn không phải nhìn chằm chằm ngực của nữ đệ tử này rồi ch ảy nước miếng thì cũng nhìn chằm chằm bóng lưng của nữ đệ tử kia rồi ngẩn người ra. Hơn nữa hắn còn không làm bất kỳ chuyện gì, khi hái thuốc thì lười biếng trốn đi xa xa, lúc ngăn địch thì cũng trốn ở vị trí trung tâm nhất của đại trận để nhìn các nữ đệ tử lắc lắc eo nhỏ, quả thực là đáng giận tới cực điểm, nhìn làm sao cũng thấy hắn đáng bị ăn đòn cả.
Thế nhưng vậy mà Phương Nguyên lại đối xử rất tốt với hắn, đi đâu cũng đều mang theo hắn bên mình, giống như đang bảo vệ nhân vật trọng yếu nào đó vậy. Điều này cũng không khỏi khiến cho chúng đệ tử đều có hơi hiếu kỳ về hắn…
… Tên này rốt cuộc có bản lĩnh gì?
Sau khi dọn dẹp toàn bộ chiến trường và ổn định thương thế của Quan Ngạo, hồi thí luyện của Tiểu Trúc phong vẫn cần được tiếp tục tiến hành.
Bây giờ bọn hắn đã dọn sạch gần một nửa lãnh địa, hiện tại còn một nửa đang cần hoàn thành!
Một ngày sau, đệ tử Tiểu Trúc phong chạy tới một mảnh đầm lầy có hắc sơn vờn quanh. Đây là một chỗ yếu địa mà bọn hắn sắp sửa dò xét. Trước đó Nhiếp Hồng Cô có thôi diễn qua, vùng đầm lầy này có địa thế lạ kỳ, lại cực kỳ bí mật, nếu như không đến gần đó thì sẽ không tìm ra được. Đây là một trong những địa hình có khả năng sinh ra bảo dược nhất, cũng là khu vực trọng yếu nhất trên bản đồ của Tiểu Trúc phong!
Chúng đệ tử đều cảm thấy mười phần chờ mong. Bọn họ cố gắng kiềm chế tâm tình kích động, bắt đầu tiến vào trong mảnh đầm lầy này.
Hắc vụ mê ly, thủy khí tràn đầy.
Chúng đệ tử có hơi kinh ngạc nhìn qua những gốc cự mộc xếp so le nhau và những bãi cỏ dại liên miên ở xung quanh, thần sắc của bọn hắn lúc này đều có hơi cổ quái.
“Địa phương quỷ quái này là nơi có thể mọc ra bảo dược sao?”
Trong lòng bọn họ đều có sự hồ nghi này, chỉ là bọn hắn không dám nói ra mà thôi.
Cũng không phải bọn hắn sợ Phương Nguyên, mà là sợ Nhiếp Hồng Cô nghe xong thì sẽ không cao hứng. Con mụ điên này thật sự là kẻ dám hạ độc người ta…
Cũng trong quá trình xâm nhập mảnh đầm lầy này, Hậu Quỷ Nhi vốn đang vừa đi vừa nhìn chằm chằm vị nữ đệ tử eo mông đẫy đà ở phía trước rồi ch ảy nước miếng lại bỗng nhiên mất đi vẻ đần độn thường ngày. Chỉ thấy hắn chợt lau miệng một cái, sau đó không nói một lời, xoay người bỏ chạy.
Phương Nguyên nhanh tay lẹ mắt, đưa tay kéo lấy cổ áo của hắn, sau đó thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Hậu Quỷ Nhi trốn không thoát, đành phải sợ mất mật quay đầu nhìn thoáng qua vùng đầm lầy kia, nói: “Trong đó có thứ không dễ chọc…”
Ánh mắt của Phương Nguyên lập tức trầm xuống, nói: “Mạnh cỡ nào?”
Hậu Quỷ Nhi hít mũi một cái, ánh mắt lại càng sợ hãi hơn: “Chí ít mạnh bằng ba người như ngươi cộng lại…”
“Ba người?”
Phương Nguyên nghe thấy vậy thì hơi ngẩn ngơ, sau đó nhãn thần liền trở nên ngưng trọng.
Những đệ tử tiên môn khác đều lấy làm kinh hãi, trong lúc nhất thời, những tiếng xì xào bàn tán nổi lên.
Những sinh vật tồn tại trong Ma Tức hồ đều có khả năng biến thành yêu ma.
Bọn hắn đã gặp phải những con côn trùng như Ma Hạt, cũng đã gặp qua những quỷ vật như Hắc Phong Khô Lâu. Có điều Ma Hạt đáng sợ ở chỗ khó lòng phòng bị, chỉ cần mất tập trung một chút là sẽ liền mất mạng, còn Hắc Phong Khô Lâu đáng sợ ở chỗ đông đảo, dễ khiến cho một lượng lớn đệ tử cấp thấp mất mạng, vẫn lạc.
Có điều trong cả hai tình huống trước đó, dưới sự an bài tinh tế của Phương Nguyên, bọn họ đều đã vượt qua được.
Kết quả vô cùng lý tưởng, nhưng hiện tại, bọn họ lại phải đối mặt với loại tình huống cuối cùng…