Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 330: Chém Ma Khôi (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đợt tấn công này quả là khó giải quyết, cho dù có thể chống đỡ được, cũng không biết phải đánh đổi bằng bao nhiêu mạng người đây…”   

Chân truyền ngũ đại tiên môn lập tức ý thức được vấn đề, nhao nhao hét lớn: “Mau tìm, xem Ma Khôi bên trong đám ma vật này ở nơi nào, phàm là nơi có lượng lớn ma vật đồng hành, tất có Ma Khôi trong đó. Lần này ma vật thế tới quá hung, chúng ta không thể ngạnh chiến, chỉ có thể tìm ra Ma Khôi, chém giết Ma Khôi trước, ma vật tất sẽ tan tác, đến lúc đó, lại nghĩ biện pháp tiêu diệt từng bộ phận!”   

“Kẹc kẹc kẹc…”   

Ngay khi bọn hắn đang thi triển pháp thuật, muốn tìm ra Ma Khôi bên trong từng mảng từng mảng ma vật, thì chợt nghe một tiếng ưng kêu.   

Đó là tiếng ưng kêu khàn khàn biến dị, hết sức cổ quái khó nghe.   

Advertisement

Nếu như lắng nghe không cẩn thận, lại thấy giống như tiếng người đang cười lạnh.   

Mà theo tiếng kêu cổ quái vang lên, tất cả đệ tử tiên môn đều lập tức đều ngây ngẩn cả người.   

Có người không kìm được, trên mặt đã hiện ra vẻ khủng hoảng!   

Ngay phía sau một mảng lớn ma vật, tại mặt sau một tòa sơn phong màu đen, chẳng biết từ lúc nào chợt lặng lẽ bay ra một con Ma Ưng to lớn. Con Ma Ưng này toàn thân đen kịt, mỗi một cọng lông vũ đều tựa như một ngọn lửa màu đen đang bốc cháy, hai cái cự trảo lóe ra bảo quang của pháp bảo. Nó chỉ vừa khẽ hạ xuống sơn phong kia, sơn phong liền giống đậu hũ bị nó đạp sụp xuống mất một nửa, kéo theo nham thạch bùn đất ồ ạt rơi xuống…   

Tham Khảo Thêm:  Chương 1683

Advertisement

Đáng chú ý hơn chính là, con Ma Ưng này quá lớn!   

Vẻn vẹn chỉ là thân thể của nó, đã lớn như một tòa núi, nếu như mở hai cánh ra, e là có thể che khuất cả bầu trời…   

Lúc này nó đang theo sau mảng ma vật vô biên kia, ánh mắt âm lãnh nhìn chòng chọc vào chúng đệ tử tiên môn!   

Đây hiển nhiên chính là Ma Khôi, không thể khác được…   

Chỉ có điều khiến cho người ta không hiểu được chính là…   

Trong Ma Tức hồ này, tại sao lại có thể có ma vật mạnh mẽ như vậy?   

Lúc này mặc dù còn cách rất xa, song đệ tử chúng tiên môn cũng đã cảm nhận được khi tức hung sát vô tận từ trên người nó truyền đến, lập tức đều sợ vã mồ hôi. Sự cường đại của con Ma Ưng, chỉ sợ đã vượt qua bất luận ma vật nào bọn hắn từng gặp, thậm chí là so với những ma vật mạnh nhất mà các đời đệ tử trước gặp được ghi chép lại trong Tiên Tạ, thì e là chỉ có những ma vật cường hoành ở thời điểm Ma Tức hồ mới hình thành mới có hung uy bực này!   

Đây tuyệt đối không thể nào là ma vật mới trưởng thành trong vòng mười năm!   

Chỉ sợ nó đã tránh thoát không biết bao nhiêu lần bị đệ tử tiên môn tiêu diệt, một mực sống đến nay…   

Tham Khảo Thêm:  Chương 1

“Lần này… phiền phức lớn…”   

Chúng đệ tử tiên môn lúc đầu khí thế cao ngất, nhưng vào lúc này giọng nói đã trở nên run rẩy.   

Trong sát na con Ma Ưng này vừa xuất hiện, bọn hắn liền cảm thấy run rẩy từ tận sâu trong linh hồn…   

Sự sợ hãi đến từ đám ma vật phô thiên cái địa đang xông đến kia, so ra vẫn còn kém xa sự sợ hãi mà một mình con Ma Ưng mang lại!   

“Giết nó!”   

Trong lúc toàn trường đều chìm trong sợ hãi, thủ lĩnh Tần Vô Tranh, đệ tử chân truyền của Huyền Kiếm tông bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng.   

Chúng đệ tử chân truyền đều cảm thấy nặng nề trong lòng, sau đó đồng loạt quay đầu sang nhìn hắn.   

Sắc mặt Tần Vô Tranh không đổi, ngược lại lại có chiến ý ẩn ẩn dâng lên, thản nhiên nói: “Con ma vật này có lẽ chính là con mạnh nhất bên trong Ma Tức hồ, cũng là một lần khiêu chiến cuối cùng của chúng ta, nếu có thể giết nó, ma vật tự nhiên sẽ tan tác, cố thủ ba ngày cuối cùng sẽ dễ như trở bàn tay. Nếu như không giết được nó, chỉ sợ tất cả mọi chúng ta sẽ mất mạng ở chỗ này, cũng lại không cần nói đến chuyện ba ngày gì đó nữa…”   

“Bởi vì chúng ta căn bản không sống nổi đến ba ngày sau đó!”   

Tất cả đệ tử chân truyền, vào lúc này đều trở nên trầm mặc, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước.   

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Tần sư huynh nói rất đúng, nếu đã gặp phải, đương nhiên là phải giết nó, hoặc là bị nó giết…”   

Trần Thái A, đệ tử chân truyền của Thú Linh tông bỗng nhiên cười lạnh, trầm giọng nói: “Ngoại trừ như vậy ra, còn có biện pháp gì chứ?”   

“Ta đột nhiên cảm thấy, may mà hai tên đệ tử Thanh Dương tông kia làm nổ Bát Hoang Vân Đài của chúng ta, khiến cho chúng ta không thể không đến nơi này, tập hợp tất cả lực lượng các tiên môn lại, đối kháng với con quái vật này, bằng không mà nói, phân tán các nơi, rất dễ dàng bị nó tiêu diệt từng bộ phận!”   

Chân truyền của Thượng Thanh sơn, Mai Đại Chí bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, chậm rãi lắc đầu.   

“Ngươi nói rất đúng!”   

Chân truyền của Tử Vân phong, Vu Tình cũng khẽ gật đầu, sau đó nói: “Nhưng Vân Đài của các ngươi cũng không phải do đệ tử Thanh Dương tông làm nổ!”   

“Không biết còn sống sót được hay không, nói những thứ này thì có ích gì chứ?”   

Vị chân truyền của Huyền Kiếm tông, Tần Vô Tranh chợt cười lớn: “Chúng ta đều là đệ tử chân truyền, được các đại tiên môn dốc hết tài nguyên tâm huyết bồi dưỡng ra, bình thường chính là ngươi không phục ta, ta không phục ngươi. Hiện tại ngược lại là một cơ hội để chúng ta đọ sức một phen, chư vị, ta đề nghị, trong số chúng ta nếu ai có thể giết con Ma Ưng kia, chúng ta sẽ cùng công nhận hắn là đệ nhất chân truyền của Việt quốc, như thế nào?”   


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.