Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 336: Gào Thét Trên Chín Tầng Trời (2)



Loại thế xông này đương nhiên có cao có thấp!   

Khi vọt tới điểm cao nhất tất sẽ rơi xuống, lực lượng kiếm thế cũng sẽ giảm mạnh!   

Nhưng hết thảy tất cả đã sớm được tính toán kỹ càng. Vào lúc Phương Nguyên vọt tới điểm cao nhất, cũng vừa lúc Ma Ưng kia đuổi giết Tiêu sư tỷ Bách Hoa cốc, khó khăn bay đến gần bầu trời. Hiện tại, mắt thấy hoa mẫu đơn trước người Tiêu sư tỷ đang mở ra, đã bị Ma Ưng kia thô bạo xé thành mảnh nhỏ, móng vuốt sắc bén hung tợn vồ về phía nàng…   

… Cũng chính tại chốc lát này, Phương Nguyên đem lực kiếm thế đã tích súc tới cực điểm, tàn nhẫn chém ra ngoài!   

“Bá!”   

Khó có thể hình dung đạo kiếm quang của hắn trong khoảnh khắc này chói mắt tới cỡ nào!   

Advertisement

Sợ rằng ngay cả đại tu sĩ Trúc Cơ cảnh giới xuất kiếm chẳng qua cũng chỉ có uy thế như thế…   

Hơn nữa một kiếm này không chỉ cường đại đến cực điểm, còn tinh chuẩn đến cực điểm…   

Ngay khoảnh khắc Ma Ưng chộp lấy Tiêu sư tỷ, Phương Nguyên đã xuất hiện từ bên trái Ma Ưng, sau đó một kiếm tàn nhẫn vừa vặn chém trúng nơi giao thoa giữa lớn cánh và thân thể Ma Ưng. Phảng phất như lợi kiếm cắt lên giấy, “phốc” một tiếng, kiếm quang kia chém sâu vào đôi cánh lớn của Ma Ưng, lại có thể cứng rắn cắt xuống chừng ba xích, thậm chí còn đang tiếp tục cắt xuống…   

“Két…”   

Hiển nhiên đầu Ma Ưng kia cũng không dự liệu được sẽ có một kiếm như thế. Lúc đầu nó đang tàn nhẫn chộp về phía Tiêu sư tỷ, lập chí muốn xé nữ nhân chơi hoa này thành thịt vụn. Nhưng lúc này nó chỉ cảm thấy trong lòng cả kinh, lập tức chẳng màng quan tâm tới Tiêu sư tỷ, một tiếng ưng khiếu chói tai vang lên, lông vũ toàn thân run rẩy, lập tức có hắc diễm kinh người bay lên, không ngừng lan tràn ra bốn phía chung quanh.   

Tham Khảo Thêm:  Chương 59

Advertisement

Hắc diễm kia như thực chất, Phương Nguyên vốn tưởng mình có thể một kiếm chém rụng, nhưng hiện tại lại không cách nào chém rụng nổi.   

Hơn nữa bị hắc diễm kia đánh thẳng vào, kiếm quang lại có thể trực tiếp thoát ra khỏi trong thịt nó, dư ba của hắc diễm kia càng trực tiếp đẩy Phương Nguyên ra xa vài chục trượng. Hắn có chút chật vật lộn nhào trong hư không, dường như thân thể đã mất đi điểm tựa…   

“Sát…”   

Ma Ưng phát ra một tiếng rống giận khàn khàn, lại có thể nghe như một chữ “giết”!   

Cùng lúc đó, nó đã thoát khỏi một kiếm kia thuận thế xoay người, móng vuốt sắc nhọn hung tợn vồ về phía Phương Nguyên, mang theo hung uy đáng sợ.   

“Phương Nguyên…”   

Tiêu sư tỷ kinh hãi kêu lớn lên.   

Ban nãy trong lòng nàng đã có tử niệm, biết mình tránh không thoát một trảo của Ma Ưng này, lại không nghĩ tới vào đúng lúc ấy Phương Nguyên chợt xuất hiện. Một kiếm hắn đã thi triển ban nãy, cho dù là lực lượng hay kỹ xảo, hay thời cơ xuất kiếm, đều đã đạt tới cực hạn. Rõ ràng một kiếm này đã được hắn bày kế tỉ mỉ. Nhìn một kiếm kia, ngay cả nàng cũng không nhịn được có nháy mắt kinh hỉ.   

Thậm chí nàng còn như thấy được tình cảnh Ma Ưng bị chém giết!   

Nhưng không nghĩ tới, Ma Ưng này vẫn quá cường đại…   

Chỉ một chốc hình thức đã nghịch chuyển, Phương Nguyên đã bị nó văng ra, sau đó bị một trảo của nó xé rơi xuống!   

“Là đệ tử Thanh Dương tông kia…”   

Tham Khảo Thêm:  Chương 147: Ác mộng về đêm

“Phương Nguyên sư đệ…”   

Trong hư không, những chân truyền khác cũng đều đang kêu to, ngơ ngác nhìn một màn kia.   

Bọn hắn có người cảm thấy lòng đầy tuyệt vọng, có người muốn đuổi lên cứu viện, nhưng đều đã trễ…   

Phương Nguyên cách Ma Ưng quá gần, thân hình lại mất khống chế. Dưới tình huống này, hắn vốn không thể né tránh hay chạy trốn!   

Mà ở phía dưới cũng đang có vô số đệ tử tiên môn ngẩng đầu nhìn lên!   

Ban nãy, tình cảnh Phương Nguyên và chúng đệ tử Tiểu Trúc phong cùng nhau xung phong liều chết tiến vào giữa đám ma vật, đã hấp dẫn sự quan tâm của vô số đệ tử tiên môn. Bọn hắn cũng đều chú ý tới một chiêu kiếm bay thẳng ngất trời đẹp đẽ đến đáng kinh ngạc của Phương Nguyên, càng thấy được cảnh một kiếm này trực tiếp chém vào sâu trong cánh lớn của Ma Ưng. Vốn tưởng bọn hắn thật sự có hy vọng chém giết đầu ma vật này, không nghĩ tới kết quả vẫn là tuyệt vọng không cách nào tránh khỏi…   

Nhưng đúng vào lúc này, Phương Nguyên lại hít một hơi khí lạnh thật sâu!   

Ma Ưng kia cường đại vô cùng, lực hắc diễm vốn không phải thứ hắn có thể ngăn cản, bị hắc diễm trùng kích, thậm chí hắn còn cảm thấy pháp lực toàn thân có chút kích động, không khống chế nổi. Mà một trảo của Ma Ưng theo sát mà tới kia hắn thật không tiện ngăn cản. Dưới tình huống này, hắn chỉ có thể vận hết toàn lực, ngưng tụ một chút pháp lực còn sót lại, cắn răng tàn nhẫn đạp một cước trong hư không…   

Một đạp này rất nhanh, đạp lên hư không lại như đạp lên đất bằng.   

Hắn mượn lực một đạp này, thân hình lần thứ hai bay vọt về phía trước mấy trượng!   

Tham Khảo Thêm:  Chương 3

Dưới móng vuốt đáng sợ của Ma Ưng, khoảng cách mấy trượng thực sự không coi vào đâu, chỉ là chuyện động động cái vuốt!   

Thế nhưng nương theo lực lượng một đạp này, Phương Nguyên thành công vọt tới phía sau đỉnh núi.   

Đây chính là ngọn núi hắn chọn trúng lúc trước, toàn thân đỏ thẫm, phía trên mọc chút rêu xanh. Núi cao chừng trăm trượng, rộng hơn mười trượng, tựa như một thanh kiếm sắc. Phương Nguyên vốn phóng từ dưới chân núi lên tận trời, sau khi bị hắc diễm của Ma Ưng bắn ngược, hắn đã bị đánh tới ngọn núi này. Hiện tại có thêm lực lượng mấy trượng, khiến cả người hắn cực độ xảo diệu mà núp phía sau ngọn núi…   

“Xuy!”   

Một trảo vốn sắp xé hắn thành thịt nát lại vừa vặn chộp lên phía trên ngọn núi này.   

“Ầm ầm…”   

Một trảo của Ma Ưng kia cực kỳ đáng sợ. Dưới một trảo, ngay cả ngọn núi cũng vỡ vụn ra, chỉ thoáng chốc đã sụp đổ xuống. Đá núi vô tận lăn nhào, nện xuống đám ma vật phía dưới, khói bụi cuồn cuộn bốc lên tận trời, tràn ngập không trung…   

Ngọn núi này nhiều nham bùn, có xuất hiện tình cảnh này cũng là chuyện nằm trong dự liệu.   

Đám ma vật thành phiến phía dưới bị đống đá núi lăn xuống đập thành thịt vụn, số còn lại kinh hoảng chạy trốn. Ngược lại chúng  

đệ tử Tiểu Trúc phong dán chặt lấy ngọn núi bày trận nghênh địch tương đối an toàn, bùn đá rơi ở vị trí cách bọn hắn chừng hơn mười trượng, không thể uy hiếp tới bọn hắn.   

Mà nương theo đám bụi mù tràn ngập, bóng dáng Phương Nguyên đã bị che lấp.   

Ngay cả Ma Ưng kia cũng không có cách nào xuyên qua bụi mù đầy trời lập tức phát hiện hình bóng Phương Nguyên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.