Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 104: Nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên



Edit & beta: Rya

Vào ngày diễn đàn Căn cứ nông học số chín mở quyền đăng nhập, nghiên cứu viên số 355 đã đăng ghi chú của chính mình ở cuối ghi chép trên chuyên mục diễn đàn.

So với những ghi chép của Triệu Ly Nông, được chuẩn hóa đến mức có thể gọi là sách giáo khoa, có vẻ hơi ngổn ngang, nhưng không ngăn cản người khác nhìn rõ nội dung được viết trên đó.

Phần ghi chép này bổ sung thông tin của rất nhiều thực vật dị biến cấp thấp, để mọi người hiểu rõ hơn về phương hướng của thực vật dị biến mà mọi người đã quen thuộc với từng loại cây trồng.

Nghiên cứu viên số 355 đăng nhập với tư cách là du khách, không có thông tin liên hệ, nickname ẩn danh được tạo ngẫu nhiên, lần sau đăng nhập sẽ là nickname mới.

Trong ngày đầu tiên khai trương, trang web của Căn cứ nông học số chín dường như không có nhiều thay đổi, lượng like ở chuyên mục này chỉ tăng vài trăm like so với trước.

Vào ngày thứ hai mở ra quyền hạn, trong chuyên mục vẫn chỉ có ghi chép của Triệu Ly Nông và ghi chép được đăng bởi nghiên cứu viên số 355.

Vào giữa đêm khuya ngày thứ ba, đột nhiên có một ghi chép khác về thực vật dị biến trong chuyên mục, vẫn với một nickname ẩn danh ngẫu nhiên.

Đánh giá chữ viết tay của ghi chép này, chúng thuộc về những người khác nhau.

Cho đến tận đêm khuya ngày thứ năm, chuyên mục này nổ tung hơn mười mấy bình luận, phần lớn đều là ghi chép viết tay, thậm chí còn có một phần minh họa thao tác các dụng cụ thí nghiệm cơ bản, không có ảnh chụp, tất cả đều là hình vẽ, bằng bút gel màu đen.

Kể từ đêm hôm đó, số lượng bình luận cho chuyên mục không ngừng tăng lên, điều kỳ lạ là không ai đăng tài liệu, giống như họ đã thống nhất ghi vào sổ tay, sau đó quét rồi bình luận lên.

Mấy người Triệu Ly Nông không chú ý đến những dòng chảy ngầm này, bởi vì ngày tham gia sát hạch đã đến.

Ngày đó, cổng vào Viện nghiên cứu nông học Trung ương vô cùng sôi động.

So với sát hạch cán bộ trồng trọt hàng năm, sát hạch nghiên cứu viên ba năm một lần tuyệt đối là điểm nhấn nổi bật.

Đặc biệt, trong số thí sinh tham gia sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp, bọn họ đã công tác trong Viện nghiên cứu nông học Trung ương, nhưng hôm nay họ bị cản ở bên ngoài, chờ đợi để được vào, đột nhiên sinh ra cảm giác căng thẳng.

Hai lối vào đường lớn bị các loại xe nhỏ chặn lại, trong đó có rất nhiều xe do nghiên cứu viên sơ cấp sống ở Thượng nội thành lái đến, hôm nay không thể trực tiếp lái vào Viện nghiên cứu nông học Trung ương, bọn họ đang bị thủ vệ quân dẫn đến bãi đậu xe trên bãi đất trống chuyên biệt.

“Có nhiều người hơn tôi tưởng tượng.” Nghiêm Tĩnh Thủy đột nhiên nói.

Đây là lần đầu tiên Triệu Ly Nông nhìn thấy cảnh tượng sát hạch nghiên cứu viên, không thể nào so sánh được, do đó không mở miệng.

Ngụy Lệ ngồi xổm trên bậc thang cuối cùng của lối vào Viện nghiên cứu, những thủ vệ quân bên cạnh đã lạnh lùng liếc nhìn cô ấy nhiều lần, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng muốn đi qua đuổi cô ấy.

Ngụy Lệ giả vờ như không nhìn thấy, một tay chống cằm: “Có nhiều không? Chị nghĩ so với những năm trước ít hơn một nửa.”

“Cán bộ trồng trọt ít đi rất nhiều.” Nghiêm Tĩnh Thủy đứng ở cửa, nhìn những dòng xe chậm rãi di chuyển, nói: “Nhưng có không ít nghiên cứu viên sơ cấp.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 123: Chương 123:

Mỗi căn cứ có quá nhiều cán bộ trồng trọt, ban đầu các gia tộc muốn đề bạn một nhóm người tiến vào trở thành nghiên cứu viên sơ cấp, nhưng tiêu chí sát hạch đã thay đổi, nghiên cứu viên sơ cấp và trung cấp được đồng thời tiến hành, các gia tộc chỉ có thể chiếu cố nghiên cứu viên sơ cấp trước.

Ngoài ra, có rất ít cán bộ trồng trọt muốn thử vận may.

Nhưng nhìn chung, số lượng cán bộ trồng trọt đến tham gia sát hạch lớn hơn nhiều so với các nghiên cứu viên sơ cấp.

“Viện nghiên cứu nông học Trung ương không phải gần như trống rỗng trong hai tháng qua sao?” Hà Nguyệt Sinh cũng bắt chước Ngụy Lệ ngồi ngay trên bậc thang. “Các nghiên cứu viên sơ cấp đã chạy ra khỏi Căn cứ trung ương để thực hành.”

Cũng không biết cậu đã nghe bát quái từ đâu, so sánh với Nghiêm Tĩnh Thủy và Ngụy Lệ ở Thượng nội thành còn linh thông hơn.

“Một nửa số nghiên cứu viên còn sống trở về đều bị bệnh nặng, nghe nói thủ vệ quân cũng đang điên cuồng huấn luyện.” Hà Nguyệt Sinh vui vẻ nói: “Bọn họ đều sợ chết.”

Các thủ vệ quân không trực thuộc nhiều năm ở các căn cứ khác nhau đều lệ thuộc vào súng, trong vài tháng qua, bọn họ được phân cho các nghiên cứu viên sơ cấp và buộc phải rời khỏi căn cứ, một số thủ vệ quân phản ứng chậm chạp trực tiếp ở lại bên ngoài, đến hài cốt cũng không còn.

Với việc đột ngột tăng thêm thời gian thực hành, các nghiên cứu viên sơ cấp và thủ vệ quân giống như một đàn cá mòi bị bỏ vào trong một đám cá trê, họ bị k1ch thích đến mức phải thay đổi và hành động.

Lần sát hạch nghiên cứu viên này sẽ kéo dài trong hai ngày, ngày đầu tiên sẽ thẩm tra mấy tiêu chuẩn thành tích để đăng ký tham gia sát hạch, ngày tiếp theo sẽ là một bài kiểm tra viết và phỏng vấn.

Hôm nay là ngày chính thức thi viết và phỏng vấn, 9 giờ bắt đầu ra trận, những người tham gia sát hạch đều phải chờ ở bên ngoài.

Triệu Ly Nông đang ở đối diện Viện nghiên cứu nông học Trung ương, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn bức tượng ở giữa phía trên, bên tai cô vang lên nhiều giọng nói khác nhau, cô đang làm trống mọi thứ trong tâm trí.

“Đã lâu không gặp.”

“La Phiên Tuyết?” Thấy có người tới, Ngụy Lệ theo bản năng đứng lên khỏi bậc thang.

Dù sao thì Tiểu La Phiên Tuyết cũng là một “con nhà người ta” nổi tiếng ở Thượng nội thành, vì vậy cô ấy phải giữ một chút hình tượng.

Triệu Ly Nông quay lại và nhìn thấy La Phiên Tuyết đang ăn mặc lịch sự, cô gật đầu khi đối diện với ánh mắt của cô ta.

“Vừa rồi ở trong xe tôi đã nhìn thấy mấy người.” La Phiên Tuyết vén tóc rối bên tai, thành khẩn nhìn Triệu Ly Nông: “Tôi đã đọc qua bài luận văn của cô, viết rất tốt, tôi có thể cũng không viết ra được. Đáng tiếc nghiên cứu viên không thể vượt cấp sát hạch, nhưng tôi hy vọng sau này có cơ hội ra ngoài để nghiên cứu chung với cô.”

“Được.” Triệu Ly Nông đồng ý nói.

La Phiên Tuyết cũng có chút vui mừng khi nghe câu trả lời đồng ý của cô, vì vậy cô ta nói thêm vài câu: “Trang web của Căn cứ nông học số chín đã mở cửa cho bên ngoài, cậu đã viết ghi chép trên chuyên mục của diễn đàn chưa? “

“Chuyên mục?” Triệu Ly Nông mấy ngày nay bận ôn tập, còn đang học hóa học từ Phong Hòa, nên cô không có thời gian để ý đến Căn cứ nông học số chín, nhưng cô rất nhanh nhớ lại những gì Chu viện trưởng đã nói trước khi cô rời đi, đại khái cũng hiểu rõ: “Ghi chép về thực vật dị biến sao? Là tôi viết.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

La Phiên Tuyết chân thành nói: “Tôi thấy bọn họ đang bình luận bên dưới, cảm thấy rất thú vị. Khi tôi có thời gian, tôi chắc chắn sẽ tổng hợp những tài liệu từ vài năm trước gửi lên.”

“Nếu có tài liệu của nghiên cứu viên La, sinh viên của Căn cứ nông học số chín sẽ được hưởng lợi rất nhiều.” Triệu Ly Nông không biết về các bình luận, nhưng cô cảm thấy La Phiên Tuyết sẽ có nhiều tài liệu về thực vật dị biến hơn tất cả bọn họ.

Đây là một chuyện tốt.

“Mở rồi!”

“Có thể vào!”

Các thí sinh đang chờ ở cửa đột nhiên xông tới.

“Tôi đi trước.” La Phiên Tuyết nói với mấy người bọn họ: “Nghiên cứu viên trung cấp sắp bắt đầu rồi.”

Sát hạch của Nghiên cứu viên trung cấp bắt đầu sớm hơn nửa giờ, sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp bắt đầu muộn hơn.

“Thật sự có rất nhiều người bình luận trong chuyên mục.” Ngay khi La Phiên Tuyết đề cập đến nó, Nghiêm Tĩnh Thủy đã đăng nhập vào diễn đàn Căn cứ nông học số chín. “Chờ sau khi sát hạch xong, tôi sẽ vào chuyên mục bình luận.”

“Em quyển* học muội chưa đủ sao.” Ngụy Lệ tặc lưỡi nói: “Tại sao còn quyển lấy La Phiên Tuyết?”

*quyển của quyển vương.

Nghiêm Tĩnh Thủy nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Dù sao, em cũng có thời gian.”

Đối với cô ấy, vạn vật vạn người đều có thể quyển.

“Đi thôi, vào trước đi.” Hà Nguyệt Sinh đứng lên, ra hiệu mấy người đi vào.

Sau khi xác minh danh tính thí sinh, từng thí sinh bắt đầu bước vào phòng thi để chuẩn bị cho phần thi viết kéo dài trong hai tiếng đồng hồ.

So với sát hạch cán bộ trồng trọt thì lần này giám sát nghiêm khắc hơn, đây là ấn tượng đầu tiên của Triệu Ly Nông khi bước vào, mặc dù có ba mươi bàn, nhưng phòng sát hạch vẫn cảm giác trống rỗng, trước sau trái phải không chỉ có giám thị, mà toàn bộ quá trình còn có thủ vệ quân ôm thương tuần tra.

Chuông vang lên.

Triệu Ly Nông xóa bỏ mọi suy nghĩ, cụp mắt xuống và bắt đầu đáp đề.

Cô trả lời quá nhanh, chưa đầy hai giờ đã viết xong, thậm chí còn kiểm tra lại, cuối cùng giơ tay nộp bài trước.

Giám thị trong phòng thi: “…”

Không có quy định nào không cho nộp bài sớm, Triệu Ly Nông được thuận lợi thả ra.

Không cho người bên ngoài vào, bọn họ không cùng tòa nhà với sát hạch nghiên cứu viên cấp trung cấp.

Triệu Ly Nông không nhìn thấy mấy người Hà Nguyệt Sinh, vì vậy cô tìm một góc cầu thang ngồi xuống, nhấp vào chuyên mục diễn đàn của Căn cứ nông học số chín, muốn xem bên dưới đã bình luận những gì.

Trong chuyên mục này không ai nói chuyện, chỉ có các ghi chép và hình ảnh không ngừng được cập nhật liên tục.

Triệu Ly Nông nhìn một lúc lâu cho đến khi tay phải thắt lại giống như bị co giật.

Tình trạng này thường xảy ra trong quá trình phục hồi chức năng, cô không lạ gì với nó.

Triệu Ly Nông vén băng gạc trong lòng bàn tay phải, vết thương đâm xuyên đã mọc da thịt, nhìn không ra là đã từng bị đâm xuyên, mặt ngoài bôi một lớp thuốc màu vàng nâu, rất nhanh sẽ không cần bôi thuốc mỡ nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 127: Chính danh (1)

Trong lần kiểm tra lại cuối cùng, bác sĩ Đan cho biết, theo tình hình hồi phục hiện tại, lòng bàn tay của cô sẽ không lưu lại sẹo.

Sau một chốc, các cơn co thắt dừng lại.

Triệu Ly Nông đeo băng gạc và bước vào phòng vệ sinh, cô mở một căn phòng và đóng cửa lại.

Một lúc sau, cô đứng dậy đi ra ngoài.

“Có phải đó là ghi chép cậu đã viết không?”

Một giọng nói đột ngột từ bên ngoài vang lên khiến cô không kịp mở cửa.

“Ghi chép gì?”

“Giả vờ đi, tôi nhận ra chữ viết của cậu.”

“Tôi cũng nhận ra chữ viết của cậu, chủ tầng 21.”

Bên ngoài đột nhiên rơi vào một mảnh yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng nước chảy từ vòi.

Người lên tiếng trước ho khan vài tiếng: “Cậu không biết tôi, tôi cũng không biết cậu.”

“Được!”

Vòi nước đã tắt, hai người cũng không vội vã ra ngoài, vẫn còn trò chuyện.

“Sao không đăng tài liệu, sao lại viết tay, dễ bị nhận ra.”

“Mọi người đều viết tay, tôi đăng tài liệu rất khó coi, hơn nữa không phải cậu cũng ghi chép bằng tay sao? “

“Khụ… nhiều người dám lén lút viết tay như vậy, nhiều thêm tôi một người thì có sao?”

Lại là một khoảng im lặng, hai người đột nhiên cười lớn.

“Vậy cũng tốt.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.”

“Đi thôi, buổi chiều còn phải thu dọn địa điểm sát hạch.”

Khi tiếng bước chân dần xa, Triệu Ly Nông đứng dựa vào cửa một lúc lâu, khóe môi cô khẽ cong lên, một lúc sau cô mới mở cửa đi ra ngoài.

Khi cô vừa đi ra, vừa vặn kết thúc bài kiểm tra viết của kỳ sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp.

Mấy người Hà Nguyệt Sinh nhanh chóng đã tìm tới, nhưng Ngụy Lệ đang ở một tòa nhà khác, họ hẹn nhau đợi ở căn tin tự phục vụ.

Ngày hôm nay thí sinh trong Viện nghiên cứu nông học Trung ương được ăn trưa miễn phí, các cán bộ trồng trọt vừa làm bài xong đã vội vàng chạy đến đó.

“Ở đây!” Ngụy Lệ đã sớm chiếm chỗ cho bọn họ, ở chiếc bàn thủy tinh giữa lầu một.

“Học tỷ, sao chị đến sớm vậy?” Đồng Đồng đi vào hỏi.

Ngụy Lệ dương dương tự đắc: “Chị đã nộp bài thi sớm.”

“Bài thi thế nào?” Nghiêm Tĩnh Thủy ngồi xuống ghế hỏi.

“Đương nhiên là rất tốt.” Ngụy Lệ rất tự tin vào bản thân, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn: “Chị giúp mấy người chuẩn bị đồ ăn, vừa mới cướp được mấy cái chân gà to này từ một đám nghiên cứu viên sơ cấp.”

Triệu Ly Nông ngồi xuống, dùng tay phải gắp chiếc đùi gà, đặt vào đ ĩa của Ngụy Lệ, còn mình thì ăn những món khác.

“Em không muốn ăn sao?” Ngụy Lệ thấy thế hỏi.

Triệu Ly Nông lắc đầu: “Ăn không vô.”

Cô không đam mê ăn uống, cũng không thích đồ nhiều dầu mỡ.

“Vậy chị ăn giùm em nhé!” Ngụy Lệ đắc ý nói, cô ấy cắn một miếng, nhớ ra điều gì đó liền nói: “Sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp của chúng ta sẽ diễn ra vào cuối buổi chiều, ở đó có thể gặp được tất cả nghiên cứu viên cấp cao ở đó.”

“Nếu như tương lai muốn thăng lên nghiên cứu viên cao cấp, ai phụ trách phỏng vấn?” Hà Nguyệt Sinh đột nhiên hỏi.

“Cái này…” Ngụy Lệ sửng sốt, vô thức gãi gãi mặt.

Nghiêm Tĩnh Thủy đẩy các món ăn trên đ ĩa sang một bên: “Nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên sẽ tham gia kỳ thi.”

Triệu Ly Nông vội ngước mắt lên: “Nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên vẫn còn ư?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.