Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 117: Nó sẽ chết



Edit & beta: Rya

“Vì cây tuyết tùng có thể khống chế phần lớn thực vật ở Khâu Thành, nên trong mạng lưới kết nối cây cối này, trừ phi cây thông dị biến chiếm giữ thực lực tuyệt đối, nếu không…” Triệu Ly Nông nhìn xuyên thấu qua cửa sổ xe bên ngoài, âm thanh có chút trầm xuống: “Chỉ có một con đường chết mà thôi.”

Một nhóm cây thông đột nhiên mọc lên bên ngoài không cao hơn cây tuyết tùng bao nhiêu, thậm chí còn không chiếm ưu thế về số lượng.

Ngay từ đầu khi bước vào, Triệu Ly Nông đã chú ý đến một số thực vật chết bất thường xung quanh đường.

Môi trường ở Khâu Thành ấm áp, ngay cả trong tháng 11 và tháng 12 thì chỉ cần khoác một lớp áo mỏng, theo lý thì những thực vật này sẽ không chết.

Lúc đầu, cô cho rằng cái chết là do trước đó bị nhiễm thuốc lỏng gây ra, nhưng những thực vật khô héo không chết thành đám lớn mà là khô héo rời rạc, bây giờ cô nghĩ lại, hầu hết các cây đã chết là của cùng một loại thực vật.

Nếu có một mạng lưới kết nối cây cối bên dưới Khâu Thành, rất nhiều điều có thể được giải thích.

Cây cối có sự sống, có cơ chế giao tiếp mà con người không hiểu được, rễ cây sẽ liên lạc, giao tiếp âm thầm dưới lòng đất. Cây mẹ có thể nhận biết cây con cùng loại và truyền tài nguyên của mình dưới lòng đất cho cây con để chúng phát triển tốt hơn.

Trong lý thuyết mạng kết nối cây cối, hầu hết các cây đều có lòng vị tha, nếu nhận thấy mình sắp chết, chúng sẽ chuyển tài nguyên của mình sang cây lân cận.

Tuy nhiên, cũng có một số ít cây gây hại cho các cây khác thông qua mạng kết nối cây cối để thu lợi cho mình.

Ví dụ, quả óc chó đen gây hại cho những cây xung quanh bằng cách cung cấp các hóa chất độc hại để chúng có thể hấp thụ nhiều chất dinh dưỡng và ánh sáng mặt trời hơn.

Quả óc chó đen

Nếu cây tuyết tùng đã có thể thao túng hầu hết các loài thực vật ở Khâu Thành, vậy thì những loài thực vật khô héo kỳ lạ này có phải là vì không thể thao túng được nên mới “chết” không?

Thực vật có độc ở Khâu Thành nhiều hơn so với những nơi khác, cây tuyết tùng có thể điều khiển thực vật có độc nên có thể lợi dụng mạng lưới kết nối cây cối truyền độc tố đi, để đối phó với thực vật “không nghe lời”.

Triệu Ly Nông nhớ tới cây dướng dị biến cấp A lúc trước, khi rễ cây đột nhiên trào ra khỏi mặt đất, sau khi giãy dụa điên cuồng công kích, không bao lâu thì chết đi.

Có lẽ cây dướng dị biến cấp A cảm nhận được mối đe dọa này, cho nên nó mới để lại hạt giống.

“Có thể làm cho cây dướng dị biến cấp A cảm nhận được nguy hiểm, làm cho nó chết đi, chí ít phải ở cấp A.” Triệu Ly Nông nhìn trên đường rơi càng ngày càng nhiều lá thông khô vàng biến thành màu đen: “Theo tôi được biết, hiện tại chỉ có cây tuyết tùng biến mất ở núi Thạch Hoàng kia là cấp A, có thể cũng chính là cây tuyết tùng dị biến cấp A mới ở Khâu Thành này.”

“Nếu như nó là cây tuyết tùng ở núi Thạch Hoàng …” Giọng nói của La Phiên Tuyết phát ra từ bộ đàm truyền đến có chút khó tin: “Nó làm sao từ núi Thạch Hoàng đến Khâu Thành?”

“Tôi không biết.” Triệu Ly Nông ăn ngay nói thật.

Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với thực vật dị biến cấp A biến mất ở thực địa, trong khoảng thời gian ngắn cô không phân tích được gì.

Hai nhánh Dị sát đội tăng tốc chạy như bay xuyên qua khu rừng ở Khâu Thành, tất cả dấu vết của thành phố dần biến mất, các loại thực vật và cây tuyết tùng từ bên trong trồi lên, đánh sập các tòa nhà, cuối cùng chiếm lĩnh khu vực này của thế giới.

Cây tuyết tùng mới mọc đã chặn đường đi của các đoàn xe Dị sát đội, bọn họ chỉ có thể đi đường vòng, nhưng toàn bộ thực vật bên trong Khâu Thành cũng không muốn buông tha những con người này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Vô số bụi cây tiến lại gần ngăn trước mặt Dị sát đội, dây leo từ dưới đất nhô lên muốn chọc thủng lốp xe, đáng tiếc xe của Dị sát đội cũng không dễ dàng tổn hại như vậy, trừ phi gặp phải thực vật dị biến cấp A.

Tiếng súng của Dị sát đội vẫn tiếp tục, những thực vật dị biến xung quanh không phải cấp A. Họ có thể triệt để xử lý chúng, nhưng tốc độ của bọn họ chắc chắn sẽ chậm lại.

Mà cuộc chiến thầm lặng giữa cây thông và cây tuyết tùng đã đến thời khắc kịch liệt nhất, những lá thông cháy đen lẫn vào những cành cây tuyết tùng khô héo rơi xuống như một cơn mưa màu vàng đen.

Vô số loài thực vật tấn công đang làm chậm tiến độ của Dị sát đội, một khi cây tuyết tùng giành chiến thắng trong cuộc tranh tài này, bọn họ nhất định sẽ gặp phải một cuộc phản công.

Phía trước có quá nhiều thực vật dị biến ngăn cản, xe địa hình buộc phải dừng lại.

Triệu Ly Nông nhìn cảnh tượng bên ngoài qua cửa sổ xe, cô nhấn kênh 02 trên bộ đàm: “Chúng ta cần phải xử lý đám cây tuyết tùng dị biến đó, để chúng giảm tốc độ công kích, chúng ta mới có cơ hội ra ngoài.”

Cứ một mực đối phó với thực vật dị biến phía trước và trái phải, sẽ không thể đi xa được.

Cây tuyết tùng dị biến rõ ràng mạnh hơn cây thông dị biến, hai bên âm thầm chiến đấu không một tiếng động, nhưng cây tuyết tùng dị biến cũng có thể điều khiển thực vật ở Khâu Thành bao vây bọn họ.

Cây tuyết tùng đứng trên khán đài của Khâu Thành, dễ dàng thấy được nhiều mục tiêu.

Diệp Trường Minh nghiêng đầu, thấp giọng đáp: “Được.”

Anh giơ tay làm vài động tác, Chỉ Minh Nguyệt cùng Côn Nhạc trong xe lập tức hiểu ý, quay người giơ súng nhắm ngay cây tuyết tùng dị biến phía sau.

Những cây tuyết tùng dị biến nhanh chóng mọc ra, tán cây không lớn bằng thực vật dị biến cấp A, nhưng chiều cao của chúng không hề giảm, Chi Minh Nguyệt nhắm vào một cây cây tuyết tùng dị biến mà ra đòn, nó khô héo ngay lập tức, nhưng không chết đi, mà là dần dần khôi phục.

—— Đây là đặc điểm của thực vật dị biến cấp A mới có.

Toàn bộ Khâu Thành đầy cây tuyết tùng như vậy …

“Bang!”

Diệp Trường Minh cầm súng lục và lạnh lùng nói: “Tiếp tục.”

Côn Nhạc và Chi Minh Nguyệt bên cạnh anh lập tức tập trung vào cây tuyết tùng dị biến và tiếp tục bắn.

Quả thật có chút hiệu quả, mỗi lần viên đạn bắn trúng những cây tuyết tùng dị biến kia, thực vật dị biến bao vây phía trước không ngừng công kích bắt đầu chậm lại.

Đội số 3 cũng nhận thấy điều đó, dưới sự dẫn dắt của Nghiêm Lưu Thâm, một nửa đội viên bắt đầu tấn công các cây tuyết tùng xung quanh.

Máy bay không người lái của trinh sát đã tận dụng thời gian này để bay lên không trung, bắn cây tuyết tùng dị biến ở cự ly gần.

Thực vật dị biến phía trước bị áp chế, xung quanh cũng không còn vô số thực vật tiến công, Dị sát đội thừa cơ hội nhanh chóng hướng về phía trước mấy chục km.

Một tay của Triệu Ly Nông đang giữ tay vịn phía trên ghế sau, tay còn lại đặt trên đầu gối, gõ gõ ngón trỏ một cách vô thức, đó là dấu hiệu của sự thiếu kiên nhẫn và chán nản.

Triệu Ly Nông đang tự hỏi tại sao những thực vật dị biến cấp A đó đột nhiên biến mất.

Nếu tình hình ở Khâu Thành lúc này là do thực vật dị biến cấp A biến mất ở núi Thạch Hoàng gây ra, chẳng lẽ những thực vật dị biến cấp A biến mất khác cũng đi nơi khác?

Quá nhiều nghi vấn khiến cho cô không cách nào giải thích được.

“Xe đầu tiên tránh ra!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 18: Thế này thì còn đánh kiểu gì? 

Giọng Điền Tề Tiếu đột nhiên vang lên trong kênh công cộng của bộ đàm.

Kèm theo đó là tiếng phanh gấp.

Cây cây tuyết tùng dị biến đứng đằng xa phía trước đột nhiên tấn công bọn họ, cành của nó vươn ra cực dài, kéo về phía chiếc xe đầu tiên.

Xe đầu tiên là xe của đội số 3 nhận được lời nhắc nhở và phanh kịp thời, nhưng ngay sau đó, nhưng sau một lúc, đối diện lại có cây tuyết tùng đánh trúng chiếc xe đầu tiên, đập vào đầu mui đầu xe.

Một cây tuyết tùng khác từ phía đối diện đã tông vào mui trước của xe, đập nát vỏ.

Động cơ của chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng phát ra âm thanh choáng ngợp, đội viên Dị sát đội lập tức sang số và lùi sang một bên.

“Đùng!”

Máy bay không người lái xoay quanh trên bầu trời, đang cố gắng quan sát tình hình của Dị sát đội, đã bị một cành cây đập nát, như thể nó là một con muỗi, nó bị cây tuyết tùng tùy ý đập chết.

Giờ phút này, cây tuyết tùng dị biến giống như người khổng lồ đứng sừng sững, thậm chí rễ cũng không cần nhúc nhích, quan sát đoàn xe bé nhỏ của con người trên mặt đất, cành cây giống như roi dài, không chút lưu tình trêu chọc bọn họ.

Con người đã từng làm bất cứ điều gì họ muốn với tất cả các loài thực vật, nhưng giờ đây, địa vị đã bị đảo ngược và cây tuyết tùng bị dị biến có thể dễ dàng gi ết chết con người.

“Còn cách lối ra ba mươi cây số.” Giọng nói của Điền Tề Tiếu vang lên, nhắc nhở mọi người: “Chỉ cần các cậu lao qua khu vực này, bên ngoài sẽ không có cây tuyết tùng dị biến.”

Khoảnh khắc trước khi máy bay không người lái bị phá hủy, anh ta đã nhìn thấy hướng kia không có cây tuyết tùng nào, hiện này chỉ có khu vực này là dày đặc nhất.

“Vậy thì cũng phải lao ra ngoài được mới nói.” Nghiêm Lưu Thâm từ cửa sổ trời thò nửa người ra, nhắm họng súng vào cành cây quét qua, viên đạn vừa thoát ra lập tức thu người vào trong xe.

Đúng như dự đoán, viên đạn đã bắn trúng cành cây tuyết tùng dị biến, khiến nó khô héo, nhưng trong lúc này, cành cây đã quét tới.

Có một âm thanh nặng nề phát ra từ nóc chiếc xe địa hình.

Toàn bộ thân trên của Nghiêm Lưu Thâm lại nghiêng ra ngoài cửa sổ xe, sau khi bắn súng lên trời, anh ta nhanh chóng thu lại, thậm chí còn nghĩ đến việc tâm sự với Triệu Ly Nông ở phía sau: “Nghiên cứu viên Tiểu Triệu, tốt nhất cô nên nằm xuống đi.”

Tình hình càng căng thẳng, Nghiêm Lưu Thâm càng nói nhiều hơn.

“Lão Nghiêm bảo chúng ta đi vào quan sát nhiều hơn và lấy thêm mẫu.” Nghiêm Lưu Thâm lẩm bẩm: “Kết quả hiện tại chỉ đi một vòng Hố vạn cốt liền phải chạy trốn, có khả năng ông ấy sẽ tức giận. “

“Đùng!”

Nóc xe lại là một trận âm thanh vang dội, lúc này trực tiếp lõm xuống một mảnh lớn.

Triệu Ly Nông im lặng trượt xuống, khiến bản thân bình tĩnh lại một chút: “Hố vạn cốt đã lấy được mẫu xương và đất, lại đụng phải quá trình tấn công của cây tuyết tùng, chỉ cần có thể đi ra ngoài, đây là một tư liệu phong phú.”

Cô không cảm thấy vô ích, không có bất kỳ thí nghiệm nào có thể một lần liền đạt được một lượng lớn kết quả dữ liệu. Tất cả thành tựu lật đổ đều dựa vào tích lũy ít ỏi của tiền nhân, có lẽ tin tức bọn họ lấy được lần này chính là tích lũy trong tương lai.

Đội viên ngồi ở ghế lái điên cuồng dùng hai tay xoay vô lăng, chân đạp ga phanh lại, cả chiếc xe địa hình quay cuồng, một tay của Triệu Ly Nông vẫn còn nắm chặt tay vịn phía trước, Nghiêm Lưu Thâm còn có thể nhắm bắn vào cây tuyết tùng dị biến.

Những cây tuyết tùng dị biến này đều có năng lực đặc trưng của thực vật dị biến cấp A, đạn bắn không thể giế t chết bọn chúng, Dị sát đội có mạnh hơn, cũng chỉ như châu chấu đá xe.

Tham Khảo Thêm:  Chương 151

Ngày càng có nhiều xe bị hư hỏng.

“Đội trưởng!”

Tầm mắt Côn Nhạc rơi vào xe bán tải địa hình phía trước, đồng tử co rụt lại: hai bên năm sáu cành cây tuyết tùng chụm lại quét về phía bọn họ.

Diệp Trường Minh duỗi tay trái ra sau, nắm lấy chuôi đao, nhanh chóng xoay người rút Đường đao ra, tay còn lại đặt lên khung cửa khoang sau, chuẩn bị chém lên cành cây cây tuyết tùng đã quét tới.

Lúc này, cây tuyết tùng đang tấn công đột ngột dừng lại.

“Đó là…” Chi Minh Nguyệt tinh mắt, phát hiện ra các cành cây tuyết tùng đang bị giữ bởi các cành cây thông xung quanh.

Những cây thông dị biến kia không biết từ đâu mọc lên cuối cùng cũng động đậy.

Không động vào bọn họ, mà là giữ những cành cây tuyết tùng dị biến đang tấn công.

Cả hai cây đều là họ thông, cấu trúc cành hơi giống nhau, vì vậy chúng trông giống như những người khổng lồ đối địch.

Cây tuyết tùng dị biến di chuyển một cành, cây thông dị biến cũng vươn ra một cành để ngăn trở nó, nhất thời Khâu Thành lại rơi vào thế giằng co.

“Những cây thông dị biến hình như đang bảo vệ chúng ta?” La Phiên Tuyết kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên ngoài, không khỏi ấn kính cửa xe xuống nhìn ra ngoài, một lúc sau mới chắc chắn nói: “Bọn chúng đang bảo vệ chúng ta.”

Đa số cây tuyết tùng đang công kích đều bị cây thông dị biến chặn lại, áp lực của Dị sát đội giảm mạnh, xe của đội số 3 phía trước nhanh chóng nắm bắt thời cơ, nhấn ga lao ra ngoài.

Khi những thực vật khác sắp rục rà rục rịch, một cây thông dị biến thậm chí còn b ắn ra lá thông khắp trời, tiêu diệt toàn bộ thực vật dị biến đang chặn trước Dị sát đội, tránh khỏi đoàn xe của con người.

Mặc dù Dị sát đội đã nhìn thấy rất nhiều kiến thức ở bên ngoài, nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

“Thật sự bảo vệ chúng ta ư?” Một đội viên của đội số 3 lẩm bẩm nói.

Nghiêm Lưu Thâm trầm giọng nói: “Đừng nghĩ tới, chạy ra ngoài trước đi.”

Đáp xuống xe bán tải địa hình ở cuối cùng, Diệp Trường Minh một tay cầm Đường đao, ngẩng đầu nhìn cây tuyết tùng dị biến cùng cây thông dần dần quấn lấy nhau, ánh mắt sâu thẳm.

Khi đoàn xe Dị sát đội chuẩn bị lao ra khỏi phạm vi của nhóm cây tuyết tùng, cửa sổ phía sau của chiếc xe địa hình mà Triệu Ly Nông đang ngồi bất ngờ phát nổ, mảnh kính vỡ lập tức cào vào một bên mặt cô, máu từ gò má chảy ra.

“Nằm xuống!” Nghiêm Lưu Thâm lập tức xoay người lắp súng, lớn tiếng hét lên.

Triệu Ly Nông không chạm vào mặt, nghe lời cúi người xuống.

“Vừa rồi nhìn thấy cái gì không?” Nghiêm Lưu Thâm nhìn qua cửa kính sau bị vỡ nát, nhưng ngay cả một chiếc lá cũng không nhìn thấy.

“Cây thông dị biến sắp chết.” Triệu Ly Nông ngồi dậy, chậm rãi nói.

Nghiêm Lưu Thâm sửng sốt, không hiểu ý của cô: “Làm sao cô biết?”

Triệu Ly Nông dang hai tay ra, để lộ thứ mình vừa cúi xuống nhặt lên, vẻ mặt phức tạp: “Bởi vì hạt giống cây thông.”

Quả cây thông hình tháp màu nâu đen, dài khoảng 15cm và rộng 6cm, nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay cô, gần như che phủ toàn bộ bàn tay của cô, lớn hơn những quả thông thông thường.

Hạt thông

Đây là lần thứ hai Triệu Ly Nông nhặt được hạt giống của thực vật dị biến.

Qua cửa sổ vỡ nát ở phía sau xe, cô quay đầu lại nhìn những cây tuyết tùng và cây thông dị biến đang ngày càng xa.

Một nửa trong số chúng đang nhanh chóng phai dần màu xanh, một khu vực rộng lớn bị khô héo và vàng úa.

– Nó sẽ chết.

Triệu Ly Nông chưa bao giờ có dự cảm mãnh liệt như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.