Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 79



Cảnh gia sở hữu nông trại lớn nhất vùng, cơ hồ tất cả các hộ chăn nuôi xung quanh đều phải thông qua bọn họ mới có thể buôn bán gia súc, có nhà thì mua dê non, có nhà thì dựa vào nhân mạch Cảnh gia để bán thịt dê. Tóm lại làm việc gì cũng phải xin phép người Cảnh gia.

Thời điểm Cảnh Dung mới về đến quê, y không hề biết đệ đệ đã tiếp nhận gia tộc. Y và La Cát tới nơi đã là buổi tối, bọn họ tìm một nhà trọ qua đêm, tính toán sáng hôm sau ghé thăm nhà người quen cũ. Nào ngờ khi bọn họ xách điểm tâm tới cửa nhà một vị thúc bá thân thiết, ông ta vậy mà không chịu bán dê cho họ.

Về phần vì sao không bán, ông ta nói đàn dê trong nhà đã có khách đặt hết, không còn hàng cho bọn họ.

Loại tình huống này Cảnh Dung có thể lý giải, bởi vậy y không nán lại lâu, chỉ hàn huyên vài câu hỏi thăm với vị thúc bá ấy rồi tìm tới nhà thứ hai. Nhưng nhà tiếp theo cũng từ chối bán cho y, mặc dù không lấy lý do đã có người đặt hết dê, nhưng bọn họ cũng viện cớ để cho qua.

Lúc ấy Cảnh Dung cảm thấy có chút kì quái, bởi vì không đủ mười tám con để bán, nhưng chẳng nhẽ một, hai con cũng khó khăn đến vậy? Thực sự không thể nói nổi.

Tuy rằng y đã rời khỏi Cảnh gia một thời gian, nhưng về lý về tình mà nói những người này cũng nên nể mặt trưởng tử Cảnh gia một chút chứ, vì thế y lại tìm đến hộ thứ ba.

Nhà thứ ba, chủ hộ họ Quách, tên Trường Sinh, là một hán tử đồng niên với Cảnh Dung. Năm đó Cảnh Dung từng dang tay cứu người này một phen, hắn vừa đi xa trở về nên Cảnh Dung không tìm đến đầu tiên.

Quách Trường Sinh có một người cha nát rượu, mỗi khi say xỉn sẽ đánh đập thê tử và hài nhi. Có đôi khi hắn không dám về nhà, Cảnh Dung sẽ cho hắn ở nhờ trong nông trại, còn lấy trộm thức ăn nuôi hắn. Quách Trường Sinh là người phúc hậu, hắn nói thẳng với Cảnh Dung không phải thôn dân quanh đây không muốn bán dê cho y, mà là bọn họ không dám bán.

Hóa ra sau khi Cảnh Dung rời đi không bao lâu, Cảnh lão gia tử liền đổ bệnh nằm liệt giường. Về phần bệnh tình nặng đến đâu, người ngoài không ai biết rõ, chỉ biết đại phu tới bắt mạch và phán rằng gió tà nhập thể.

Đó là chuyện xảy ra từ mùa đông năm ngoái, chớp mắt một năm đã trôi qua, lão ta vẫn không khá hơn là bao, vẫn chưa thể xuống giường. Hiện nay toàn bộ nông trại Cảnh gia đều do kế mẫu và đệ đệ của Cảnh Dung thâu tóm.

“Hôm nay ta ra ngoài hỏi thăm, ngay khi ngươi về tới thôn, tên Cảnh Hoa kia đã nghe được tin. Gã cho người làm tới đe dọa từng hộ nuôi dê rằng nếu ai dám bán dê cái cho ngươi, Cảnh gia sẽ chặt đứt mối sinh ý của họ.” Quách Trường Sinh thở dài: “Đáng tiếc trong tay ta hiện giờ cũng không còn nhiều dê, bằng không ta sẽ để cho ngươi mấy con.” Hắn đã bất mãn cách làm việc của Cảnh Hoa từ lâu, cho nên không thèm lai vãng với Cảnh gia, hiện giờ có chút khó xoay sở. Nếu thỏa hiệp với gã, Quách Trường Sinh mới có nguồn để nhập dê con, nhưng hắn thực sự rất chướng mắt người kia.

“Quả thực khinh người quá đáng. Nào có ai làm như vậy?” La Cát tự nhận mình là người hiền lành lương thiện, nhưng nghe xong chuyện này cũng không nhịn nổi cơn giận.

“Ta khuyên các ngươi nên đổi chỗ trọ, nếu không tìm được phòng cứ tới trú tạm nhà ta. Lão bản nhà trọ mà ngươi đang ở có quan hệ rất tốt với Cảnh Hoa, mọi tin tức về ngươi đều do lão truyền tới Cảnh gia.” Quách Trường Sinh hiện sống một mình, cha và nương hắn tuy vẫn tại thế nhưng một người làm công cho phú hộ, không thường xuyên ở nhà, một người đã sớm không màng tới vợ con cho nên bỏ đi biệt xứ. Thấy Cảnh Dung và La Cát đều là nam nhân, Quách Trường Sinh có thành ý cho mượn một buồng ngủ.

“Đổi nhà trọ cũng không thể tới đây ở, bằng không để Cảnh Hoa biết tin gã sẽ làm khó nhà ngươi.” Cảnh Dung cảm thấy chuyến đi này gặp quá nhiều khó khăn, sớm biết tình cảnh như vậy y sẽ tìm cách thăm dò thông tin trước rồi mới quay về.

“Dù sao ta cũng không thèm mua dê ở Cảnh gia.” Quách Trường Sinh nói: “Mấy hôm trước ta vừa tìm đến huyện Tần Bắc để xem dê. Bên đó nuôi dê cùng giống với chỗ này. Ngươi nghĩ mà xem, ngươi không quản đường xa chạy tới đây mua dê, chẳng lẽ ta lại ngại đi tới Tần Bắc? Dù thế nào đi chăng nữa, ta nhất định không thỏa hiệp với gã Cảnh Hoa kia. Hơn nữa ta thấy dê ở Tần Bắc còn to khỏe hơn quê mình. Có chuyện này ngươi không biết, từ sau khi Cảnh Hoa tiếp nhận nông trại Cảnh gia, bọn họ luôn tìm cách làm ăn bẩn. Để tiết kiệm chút cỏ khô, mỗi khi bán dê bọn họ đều bơm nước cho dê nặng cân.”

“Vậy mà nhóm thương hộ mua dê vẫn chấp nhận sao?” Cảnh gia ba đời nuôi dê, chưa một người nào buôn bán bất lương như vậy. Cảnh Dung nhíu mày theo bản năng.

“Không chịu cũng phải chịu thôi, bởi vì Cảnh gia thâu tóm hết nguồn hàng rồi.”

“Bỏ đi, dù sao cũng không phải chuyện của ta.” Cảnh Dung nói: “Vậy Trường Sinh ngươi cứ bận việc nhé, ta và bằng hữu về thu dọn đồ đạc, hai ngày tới làm phiền ngươi cho tá túc.”

“Thực sự không muốn quay về xem sao?” Ra khỏi Quách gia, La Cát hỏi nhỏ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 530

“Không về. Bây giờ về cũng chẳng ai hoan nghênh, về làm gì? Còn không bằng nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.” Cảnh Dung nhớ lại bộ dạng lạnh lùng của phụ thân khi y dứt áo ra đi, một chút tình cảm cha con cũng không sót lại. Đã quay lưng rời đi, y quyết tâm không trở về.

“Huyện Tần Bắc cách nơi này ba ngày đi đường, nếu dẫn theo dê e là cần nhiều thời gian hơn, sẽ càng cách xa thôn Hoa Bình hơn. Nếu đại ca không phản đối, ta muốn đi xem sao.”

“Đi Tần Bắc?”

“Ừm, ở đó không chỉ có dê mà còn có bò. Dân chăn nuôi cũng đông hơn nơi này, có thể coi là vùng chăn nuôi gia súc lớn nhất Vũ Khánh quốc.” Cảnh Dung hừ lạnh một tiếng: “Không để cho ta nuôi dê chứ gì, ta càng muốn nuôi, nuôi hàng ngày hàng tháng, không chỉ nuôi dê, ta còn muốn nuôi bò sữa! Sớm muộn gì ta cũng sẽ mở một nông trại lớn hơn Cảnh gia!”

“Được, ta đi cùng ngươi.” La Cát cười cười, cùng Cảnh Dung quay về nhà trọ lấy hành lý.

Cảnh Dung viết cho Tịch Yến Thanh một bức thư, sau đó chuyển tới Quách gia ở nhờ.

Quách Trường Sinh mỗi ngày ở nhà một mình, tuy lớn hơn Cảnh Dung vài tuổi nhưng vẫn chưa thành thân. Quan trọng là vì nơi này nam nhiều nữ ít, tiểu ca cũng chỉ lác đác vài người, cho nên muốn tìm vợ rất khó. Quách Trường Sinh hỏi thăm Cảnh Dung đã lập thê chưa, cười nói nếu thôn Hoa Bình có nhiều cô nương vậy thì hắn cũng muốn chuyển tới thôn Hoa Bình sinh sống.

Đương nhiên đây chỉ là câu nói đùa của hắn, nhưng Cảnh Dung lại đỏ mặt khi bị hỏi về chuyện này.

Nhà họ Quách có hai gian, ban đêm La Cát và Cảnh Dung nằm chung một giường.

Thời điểm ở nhà trọ, Cảnh Dung và La Cát nằm riêng, từ sau đêm say rượu làm loạn bọn họ lại tiếp tục giữ kẽ với nhau. Rõ ràng tâm tình đã thay đổi nhưng trước mặt đối phương ít nhiều vẫn có chút ngượng ngùng.

Quách Trường Sinh chỉ đưa bọn họ một cái chăn, lúc này Cảnh Dung và La Cát nằm chung một giường đắp chung một chăn.

Cảnh Dung lại bắt đầu không ngủ được.

La Cát cũng trằn trọc. Hắn do dự một lát rồi nghiêng người, vươn tay nắm tay Cảnh Dung.

Cảnh Dung không nhúc nhích nhưng thân thể ngày càng nóng lên.

Quách Trường Sinh đối đãi rất nhiệt tình, còn cẩn thận đốt hẳn hai bó củi cho bọn họ khiến giường nóng rực.

Cảnh Dung vô thức kéo kéo vạt áo trong.

Cảnh tối lửa tắt đèn này, kì thực La Cát không nhìn thấy rõ động tác của Cảnh Dung, chỉ là hắn có thể cảm nhận hơi thở nóng rực của người nằm bên cạnh…

“Ngươi nói là, Cảnh Dung và tên kia đã chuyển tới nhà Quách Trường Sinh?” Trong kỹ viện, Cảnh Hoa tay trái ôm kỹ nữ, tay phải nâng chén rượu, hỏi tên tiểu nhị vừa bước vào báo tin.

“Đúng vậy thưa gia, tiểu nhân vừa tận mắt nhìn thấy.” Tiểu nhị nói: “Hai người này lẽ nào vẫn chưa từ bỏ ý định mua dê ở đây?”

“Tìm nhà khác cũng vô dụng, ngươi đã truyền lệnh của ta cho tất cả các hộ chưa? Không ai được phép bán dê cái cho Cảnh Dung! Bọn họ đều tuân lệnh chứ?”

“Không ai dám trái lời gia ạ.” Tiểu nhị mặt mũi xấu xí cười hềnh hệch: “Theo tiểu nhân thấy, chỉ vài ngày nữa bọn họ sẽ thấy khó mà lui.”

“Ừm, ngươi rất được việc. Trở về tiếp tục theo dõi cho ta. Vẫn như lệnh cũ, cấm bán dê cái cho Cảnh Dung.” Cảnh Hoa cười bỉ ổi: “Tên Cảnh Dung kia không phải rất có cốt khí sao, ta thật muốn xem xem, không có dê cái y định mở rộng nông trại như thế nào.”

“Gia nói phải, nếu không còn chuyện gì khác, tiểu nhân xin phép quay về tiếp tục theo dõi bọn họ.”

“Đi đi. À khoan đã!” Trên mặt Cảnh Hoa xuất hiện một nụ cười gian xảo. Gã ngoắc ngoắc tay với tiểu nhị, thì thầm gì đó vào tai y rồi mới phất tay cho y rời đi.

Ngày tiếp theo, mẫu thân Quách Trường Sinh bị phú hộ đuổi việc, cố chủ nói không thể tiếp tục thuê người làm như bà. Vốn Quách gia cũng không có nhiều dê, cứ như vậy trong nhà lại mất đi một nguồn thu, điều này khiến Quách đại nương gấp đến độ mỗi ngày nổi lên một vết nhiệt phá trong miệng.

Ban đầu Cảnh Dung không hiểu chuyện gì, nhưng sau đó y nghe người xung quanh bàn tán mới biết chuyện này có liên quan đến việc y chuyển tới nhà họ Quách ở nhờ.

Cảnh Hoa quả là một tên ác ôn.

Nếu không phải vì gã là kẻ sĩ diện, mỗi khi ra khỏi cửa đều dắt theo vài tiểu nhị, La Cát thực lòng muốn xông lên tẩn cho gã một trận. Quân khốn nạn!

Cảnh Dung cũng nổi giận, nhất là khi nghĩ đến chuyện mình làm liên lụy hai mẹ con Quách gia, y càng thêm áy náy. Nhưng người dân nơi này đều xa lánh y, y không còn chỗ nào nương tựa.

Cũng may chưa đầy hai ngày sau, Tịch Yến Thanh đã có hồi âm.

Là thư truyền miệng do Tịch Yến Thanh tự mình đưa tới. Hắn và Lạc Dũng cưỡi ngựa một đường đuổi thẳng tới đây.

“Tịch ca, La Cát, sao hai người lại đến đây?” Thấy hai huynh đệ xuất hiện, Cảnh Dung ngạc nhiên vô cùng. Y viết rõ trong thư rằng nơi này không ai chịu bán dê cho mình, y dự định đi huyện Tần Bắc xem dê, có lẽ sẽ xa nhà thêm một thời gian.

“Tịch ca đọc thư liền biết ngươi gặp chuyện khó xử, cho nên chúng ta tới Thạch phủ một chuyến rồi phi tới đây.” Lạc Dũng bày ra bộ dạng ai dám làm khó huynh đệ lão tử, lão tử giế/t chết người đó: “Cảnh Dung, ngươi nói xem có phải tên đệ đệ dị mẫu kia giở trò với ngươi không?” Bằng không vì sao không ai chịu bán dê cho y? Nơi này rất nhiều hộ chăn nuôi gia súc, chẳng lẽ không nhà nào còn dê để bán? Trước khi đi Cảnh Dung đã nói qua, chuyến đi này vất vả lại xa xôi, cho dù đắt một chút cũng nhất định phải mua được dê về.

Tham Khảo Thêm:  Chương 232

“Cha ta đổ bệnh, hiện giờ Cảnh Hoa lên nắm quyền. Các thôn dân không ai dám đắc tội gã, cho nên đương nhiên không dám bán dê cho ta. Trường Sinh ca cho ta và đại ca ở nhờ hai này, không rõ Cảnh Hoa kia dùng thủ đoạn gì mà ép cố chủ đuổi việc Quách đại nương.” Nói xong Cảnh Dung giới thiệu Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng cho Quách Trường Sinh: “Ta phải suy xét tìm việc gì đó cho Quách đại nương làm.”

“Cái tên tiểu tử này, đã nói chuyện này không trách cháu. Đều do tên Cảnh Hoa kia làm người bất nhân bất nghĩa.” Quách đại nương nóng lòng đến thượng hỏa nhưng không oán trách Cảnh Dung nửa phần, trái lại bà còn đưa y một bọc đặc sản thôn mà y yêu thích nhất: “Không nói chuyện kia nữa, Cảnh Dung cháu nếm thử bánh sữa dê này đi. Cả hai vị bằng hữu vừa đến thôn cũng ăn thử một khối xem, ngon lắm.” Quách đại nương nói với Lạc Dũng và Tịch Yến Thanh.

“Cảm ơn đại nương.” Lạc Dũng không chút khách khí, nhón một khối bánh bỏ vào miệng.

Tịch Yến Thanh vẫn canh cánh trong lòng chuyện của Quách gia, ban đêm bọn họ chuồn ra ngoài bàn kế, hắn hỏi Cảnh Dung: “Cảnh Dung, Quách đại nương và Trường Sinh huynh đệ là người thế nào? Có đáng tin không?”

Cảnh Dung không rõ vì sao Tịch Yến Thanh lại hỏi chuyện này, y gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên là đáng tin. Ta và Trường Sinh ca quen biết nhau từ bé.”

Tịch Yến Thanh hỏi: “Vậy ngươi nói xem, nếu mời bọn họ cùng tới thôn Hoa Bình định cư, bọn họ có chấp nhận không? Ngươi xem, hiện tại chúng ta nuôi ngày càng nhiều gia súc gia cầm, nhưng chỉ có ngươi am hiểu cách chăm sóc bọn chúng. Nếu ngươi có việc phải đi xa, đàn dê ở nhà chẳng may xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không biết phải làm sao. Đã như vậy, sao chúng ta không tìm một, hai người biết việc tới hỗ trợ?”

Cảnh Dung nghĩ ngợi, quả là như vậy.

Thấy Cảnh Dung trầm mặc, Tịch Yến Thanh cho rằng chuyện này cần nói khéo, hắn tiếp tục giải thích: “Nếu hai mẹ con Quách gia không thể rời khỏi đây, vậy coi như ta chưa nói gì. Nơi này cũng có quầy hàng của Thạch đại ca, muốn tìm cho họ một công việc kiếm sống không khó. Nhưng ta vẫn cảm thấy nếu có thể mời họ về thôn Hoa Bình thì đôi bên cùng có lợi.”

Cảnh Dung dừng chân một lát: “Để ta hỏi thăm xem sao, ta cảm thấy không phải không có khả năng đâu. Trước kia Quách đại bá say rượu, vừa quát tháo vừa đánh đập bọn họ, nếu không phải Quách đại nương là người bản địa ở đây, có lẽ bà đã bỏ đi rồi. Chẳng ai muốn chôn chân mãi ở nơi ác mộng này.”

Bởi vậy bà mới tìm một công việc nuôi ăn ở, cho dù trả công thấp một chút cũng không sao. Bởi vì bà không muốn quay về nơi ám ảnh kia.

Vốn Cảnh Dung đang vắt óc muốn tìm cho bà một công việc mới, hiện tại Tịch Yến Thanh đã có ý tưởng như vậy, y cũng không còn rối rắm nữa. Y tìm hai mẹ con Quách gia thuyết phục một phen.

Quách đại nương cả đời chưa từng rời khỏi thôn làng này, nghe lời mời của Cảnh Dung thì không lập tức đưa ra quyết định. Nhưng bà cũng không từ chối ngay, chỉ nói cần thêm thời gian suy nghĩ.

Cảnh Dung còn phải đi Tần Bắc một chuyến, y không thể nán lại Quách gia lâu. Nhưng y cũng giao hẹn trước, trên đường về cho dù có mua được dê hay không y cũng sẽ ghé vào đây thăm bọn họ, đến lúc đó nếu đại nương và Trường Sinh quyết định chuyển tới thôn Hoa Bình, vậy thì bọn họ có thể đi cùng nhau.

Tịch Yến Thanh không yên tâm để La Phi và Tiểu Hổ ở nhà một mình cho nên không đi Tần Bắc cùng Cảnh Dung và La Cát. Hắn đưa thêm cho Cảnh Dung ba mươi lượng bạc để y mua nhiều dê một chút. Nếu nhìn thấy con bò sữa nào thích hợp thì mua luôn một cặp.

Cảnh Dung cất bạc rồi chuẩn bị cùng La Cát khởi hành đi Tần Bắc.

Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng không quay về thôn Hoa Bình ngay mà bọn họ tới nông trại Cảnh gia thăm dò. Nhìn hoàn cảnh sinh trưởng của đàn dê, xem quy mô nuôi dê ở nơi này thế nào.

“Tịch ca, ra đây làm gì?” Lạc Dũng cảm thấy đồng cỏ ở thôn Hoa Bình tươi tốt hơn nơi này nhiều, tuy không nhiều dê bằng người ta, cũng không rộng bằng nông trường của người ta.

“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Tịch Yến Thanh quan sát đàn dê gặm cỏ: “Nếu không phải thương lũ dê vô tội, ta có thể khiến cho Cảnh Hoa qua một đêm mất trắng toàn bộ. Đáng tiếc làm vậy chỉ tích thêm nghiệp chướng, cho nên tạm thời cứ để tên vương bát đản ấy vênh váo thêm một thời gian. Muộn nhất là ba năm nữa, chúng ta phải ăn đứt nông trại này. Về sau có chúng ta thì không có bọn họ!”

“Thực ra ta chỉ muốn tẩn tên kia một trận!” Lạc Dũng nói.

“Ta cũng vậy.” Tịch Yến Thanh ngoắc tay thì thầm vào tai Lạc Dũng mấy câu.

Đêm muộn, Cảnh Hoa vẫn say sưa trong kỹ viện chưa có ý định ra về. Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng dùng thân thủ nhanh nhẹn trèo tường vào, tính toán tìm cơ hội đập tên Cảnh Hoa kia một trận, không ngờ trong chỗ ẩn nấp bọn họ lại gặp người quen.

Tham Khảo Thêm:  Chương 656

“Đại ca, sao huynh lại ở đây?” Tịch Yến Thanh bị dọa nhảy dựng.

“Suỵt!” La Cát làm động tác trên miệng.

Xa xa có người đang bước tới, chính là gã Cảnh Hoa tìm đến nhà xí. Cả ba chỉ chờ cơ hội này. Tịch Yến Thanh lập tức xông ra bịt miệng Cảnh Hoa, Lạc Dũng và La Cát liên tục đấm đá tên bị thịt ấy, cuối cùng lôi gã Cảnh Hoa bị đánh đến hôn mê vào hố xí, dìm gã ngập trong phân rồi mới lôi lên, sau đó cả ba chuồn lẹ!

Cảnh Dung không may mảy biết gì, y ngủ một đêm an ổn. Sáng sớm tỉnh dậy vẫn thấy La Cát nằm bên cạnh, y căn bản không phát hiện điều gì bất thường.

Hai người khởi hành đi Tần Bắc, mà tên Cảnh Hoa bị sặc phân đến suýt chết kia thì đổ bệnh nằm liệt giường hơn nửa tháng, sau đó lại mắc chứng ảo giác, ban đêm không dám đi cầu một mình.

Cảnh Hoa cho rằng Cảnh Dung và người đi cùng ra tay hãm hại gã, nhưng toàn bộ tai mắt của gã đều đinh ninh đêm đó Cảnh Dung không hề ra khỏi nhà, cho nên không có khả năng là do y. Cuối cùng Cảnh Hoa đành ngậm bồ hòn làm ngọt, hơn nữa cũng bắt đầu hoài nghi có phải bản thân đắc tội với ai khác hay không.

Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng thừa dịp rời khỏi thôn, còn đi thăm tướng quân ngày xưa trong doanh trại, sau đó mới trở về thôn Hoa Bình.

Lúc này La Phi sắp phát điên rồi, sáng sớm y phải dậy cho gà cho vịt ăn, dọn phân trong chuồng, giặt giũ phơi phóng. Còn La Như nấu ăn sau đó lùa đàn dê ra bãi cỏ, tiếp theo trở về quét ba cái sân.

Trước khi đi Tịch Yến Thanh đã dặn La Phi việc gì không gấp thì không cần làm, để hắn về xử lý, ví dụ như việc dọn phân gà, quét sân vân vân… có thể dồn lại hai, ba ngày làm một lần cũng không thành vấn đề.

La Phi gật gù đáp ứng, nhưng y đã quen nhìn nhà cửa sạch sẽ, sân vườn gọn gàng, để dành việc không phải thói quen của y, cho nên cứ thế quần quật từ sáng đến tối, mệt đến mức đau lưng mỏi gối tê tay.

“Em muốn làm tôi đau lòng chết à?” Tịch Yến Thanh dỗ Tiểu Hổ ngủ rồi đấm lưng cho La Phi: “Ngày mai không cho phép làm gì hết, phải nghỉ ngơi đầy đủ.”

“Haizzz, em thấy anh đi xa cũng vất vả, muốn anh về nhà có thể nghỉ ngơi nên mới cố làm, ai ngờ mệt chết đi sống lại thế này.” La Phi r””ên rỉ: “Thanh ca, em lại có ý tưởng kiếm tiền mới, nhưng chỗ này không thể phát huy, mấy hôm nữa anh thử bàn với Thạch đại ca nhé?”

“Như thế nào?”

“Anh có nhớ năm ngoái trước tết chúng ta làm kem bằng khuôn chữ không, cái gì mà Hỷ này, Phúc này, Cát Tường Như Ý vân vân… Chúng ta có thể tạo hình chữ lên quả táo, chắc chắn sẽ rất nhiều khách hỏi mua. Nhưng em thấy thời tiết vùng này không hợp trồng táo, cho nên anh thử hỏi Thạch đại ca có quen ai trồng vườn quả ở phía nam không, thử cách của em xem sao. Đầu tiên chúng ta cắt giấy hình chữ, sau đó dán lên vỏ quả, phần vỏ bị che đi không tiếp xúc nhiều với ánh nắng, đương nhiên màu sắc sẽ nhạt hơn.”

“Diệu kế, hoa quả có chữ, rất phù hợp với người dân thời đại này.” Ai cũng mong cầu may mắn mà!

“Để vài hôm nữa tôi thảo luận với Thạch Thích.”

“Ừm.” La Phi gật đầu: “Đúng rồi, gần đây kem bán không chạy đúng không?”

“Phải, trời lạnh rồi, không bán chạy bằng mùa hè là điều đương nhiên.” Tịch Yến Thanh nói: “Nhưng thịt dê và canh lòng lại rất đắt khách, đặc biệt là món canh lòng dê.”

“Khi nào Cảnh Dung mới quay về?”

“Có lẽ phải tám, mười ngày nữa.” Đi Tần Bắc lại mất thêm vài ngày, xem dê xem bò cũng cần thời gian, không thể lập tức quay về. Cho nên tám ngày, mười ngày có thể coi là nhanh rồi.

“Với cả, lần này về quê Cảnh Dung tôi quen được hai mẹ con, bọn họ là người nuôi dê lâu năm, tôi nói với Cảnh Dung nếu có thể thì mời bọn họ chuyển tới đây sinh sống, thuận tiện hỗ trợ chúng ta chăn nuôi gia súc.”

“Ừm, trong nhà bây giờ nuôi nhiều quá, thực sự rất thiếu người làm…” La Phi vừa nói vừa lơ mơ ngủ quên.

Tịch Yến Thanh thấy vậy cũng không đáp lời nữa, hắn choàng tay ôm La Phi, cùng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Ngày tiếp theo vẫn là một ngày bận bịu như trước. Mỗi ngày chăm gà chăm vịt, dọn chuồng quét sân, giặt giũ nấu ăn, chưa kể phơi khô rau củ để dành cho mùa đông và muối dưa muối cà. Mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh, bọn họ cứ luôn tay luôn chân không hết việc. Cũng may sự chăm chỉ cần mẫn này đã có kết quả.

Vạn Đại Vân đồng ý thuê lại cửa tiệm nhỏ của La Phi và Tịch Yến Thanh, mà Tịch Yến Thanh cũng đàm phán xong xuôi về việc bán thêm kem và bánh trôi nhân mứt quả. Tiền thịt dê và canh lòng dê do Vạn Đại Vân thu, những mặt hàng khác chia đôi lợi nhuận.

Tịch Yến Thanh và La Phi không phải loại người nhỏ mọn, đối với bằng hữu huynh đệ bọn họ rất hào phóng. Kế hoạch trước mắt chính là tạm thời chỉ bán thịt dê và canh lòng, đợi Cảnh Dung mua thêm dê về phối giống và mở rộng nông trại, cộng với đàn gà đẻ trứng và lấy thịt, bọn họ sẽ tự mở một tiệm lẩu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.