Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 88



“Ôi Lạc Dũng, ngươi giữ chặt đừng để chúng chạy loạn nữa, chúng cứ động đậy là nơ bung hết ra!”

Sáng nay toàn bộ người La gia và đám Lạc Dũng Tịch Yến Thanh phải dậy sớm để chuẩn bị cho lễ kết nghĩa của Cảnh Dung và La Cát. Lạc Dũng đang tóm chặt ba con dê đực đẹp mã nhất đàn, giữ chặt để La Phi buộc lụa đỏ lên sừng chúng.

Nghe nói người nuôi dê nào cũng phải làm nghi lễ này trong ngày thành hôn, ngụ ý “Tam Dương Khai Thái”*.

*Tam Dương Khai Thái là thành ngữ Trung Quốc, nó có ý nghĩa cầu một năm thông thái, mọi sự thuận lợi hơn.

“Ta sợ ấn nữa chúng sẽ què mất, tề ca huynh làm ơn thắt chặt lụa một chút.” Lạc Dũng buông một con dê đã được thắt lụa trên sừng: “Lát nữa chúng ta phải buộc dê ở nơi mà ai cũng nhìn thấy à?”

“Ừm, buộc ngoài cổng.” La Phi thắt xong lụa đỏ cho con dê cuối cùng: “Được rồi, ngươi dắt chúng ra cổng đi, buộc dây dài một chút, nhớ để thêm cỏ khô cho chúng gặm.”

“Rồi rồi, vậy tề ca cứ lo việc trong này đi.” Lạc Dũng dắt ba con dê thắt lụa đỏ ra cổng, chúng đã được tắm rửa sạch sẽ, hiện giờ có thêm nơ đỏ trên sừng trông rất có không khí lễ hội.

“Đại ca, Cảnh Dung, hai người có cần hỗ trợ gì không?” La Phi hỏi cặp phu phu đang chuẩn bị ra ngoài tiếp khách.

“Nhị Bảo, đệ tới đúng lúc lắm, ta và Cảnh Dung phải ra ngoài bây giờ, đệ giúp ta đổ thêm điểm tâm vào các đĩa nhé, làm phiền đệ rồi.” La Cát và Cảnh Dung thay thường phục, rót một ấm nước, cầm đĩa hạt dưa và đậu phộng ra sân, bên ngoài đã bắt đầu có tiếng người lao xao.

“Rồi rồi rồi, có gì đâu mà phiền hà, hai người nhanh ra tiếp khách đi, để đệ chia đồ trong này.” La Phi nhanh tay lấy khăn lau bàn, quét sạch vụn rác trên sàn, sau đó đổ hạt dưa và đậu phộng mới ra đĩa.

Kỳ thực buổi lễ hôm nay đơn giản hơn rất nhiều so với ngày thành thân của y và Tịch Yến Thanh, chưa kể đến hôn lễ của La Như và Lạc Dũng. Bởi vì lễ kết nghĩa huynh đệ không có nhiều quy củ như lễ đón dâu, cũng không cần làm nhiều bước như nam nữ thành thân. Dù sao dưới ánh mắt của mọi người, hai nhân vật chính đều là hai “tân lang”, không chia ra ai thú ai gả, chỉ là cùng nhau kết nghĩa và chung sống.

Cảnh Dung và La Cát cũng không đặt nặng vấn đề hình thức, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần được ở bên nhau là hạnh phúc. Cho nên hôm nay bọn họ cũng không chuẩn bị quá cầu kỳ, chỉ cần thay hỷ phục sạch sẽ, cùng nhau dán chữ Hỷ ngoài cổng sau đó ra sân tiếp khách, thưởng trà nói chuyện, sau đó mời quan khách dùng bữa cơm gia đình là xong.

Ngay cả cỗ mừng cũng là người trong nhà hỗ trợ nấu nướng.

Ban đầu Lý Nguyệt Hoa còn lo không ai tới, không ngờ đa số người thân họ hàng và láng giềng xung quanh đều có mặt chung vui. Thậm chí còn náo nhiệt không kém ngày thành thân của La Phi và La Như.

“Ta đã nói mà, cô nương nhà nào cũng không lọt vào mắt Đại Bảo, quả nhiên là ý trung nhân rồi. Tiểu tử Cảnh Dung này rất tuấn tú, còn là đứa nhỏ sống chân tình.” Chu đại nương thường hay vào rừng kiếm củi cùng La Cát, hôm nay bà cũng sang ăn kẹo mừng, nhìn thấy Cảnh Dung thì tấm tắc khen ngợi. Thật cũng không phải khen lấy lệ, mà bà có ấn tượng rất tốt với nhóm bằng hữu của Tịch Yến Thanh. Đứa nào cũng chính trực thật thà, lại rất chăm chỉ làm lụng.

“Chẳng phải vậy thì sao, đứa nhỏ Cảnh Dung này vừa hiểu chuyện vừa chu đáo, mà nó còn biết chữ nữa cơ.” Lý Nguyệt Hoa ngẫm lại, kỳ thật là con trai bà gặp may. Nói công tâm, Cảnh Dung có nhiều ưu điểm hơn La Cát, tuy rằng y không thể sinh con đẻ cái khiến bà vẫn có chút tiếc nuối, nhưng sau khi nghĩ thông bà liền cảm thấy không thành vấn đề.

“Ai u ta nói này nương Đại Bảo, Tứ Bảo nhà bà đã có mai mối chưa?” Một phụ nhân vừa bóc lạc vừa hỏi. Nhà muội muội của bà có hai cô con gái, còn chưa tìm bà mối gửi gắm đâu. Trước đây không ai nghĩ những đứa con của La gia sẽ có tiền đồ xán lạn đến thế, nhưng hiện tại bọn họ đã trở thành hộ dân đứng đầu thôn Hoa Bình về mọi mặt.

Lúc này chỉ những kẻ đui mù mới không nhận ra, sau này La gia sẽ còn phát đạt hơn nữa. Tuy người La gia vẫn chân chất như xưa, nhưng đám hậu bối khẳng định sẽ còn vươn cao bay xa. Đầu tiên là La Như tìm được trượng phu tốt, Lạc Dũng là người đôn hậu đáng tin cậy, hắn đối đãi La Như không có điểm nào để chê. La Như vừa có bầu đã được trượng phu nâng như trứng hứng như hoa. Lạc Dũng và Tịch Yến Thanh là huynh đệ thân thiết, bọn họ cùng nhau lao động tích cóp, cùng nhau xây nhà dựng phòng, cuộc sống ngày càng khấm khá hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 530: Rượu Của Đệ Nhất Tửu Lâu

Còn có La Cát, hiện giờ hắn đã kết nghĩa với Cảnh Dung, trong tay Cảnh Dung có một đàn dê béo tốt, mà bản thân La Cát cũng sở hữu rất nhiều ruộng đất. Tuy rằng ruộng mới được chia sẽ không thu hoạch được nhiều, nhưng hắn cần cù chịu khó về sau nhất định bội thu.

Về phần La Phi lại càng không cần bàn, trong thôn ai chẳng biết Tịch Yến Thanh cưng chiều y lên tận trời xanh? Thật sự là nắm trong tay sợ lạnh, ngậm trong miệng sợ tan, thậm chí hắn còn chăm sóc La gia tận tình như nhà mẹ đẻ.

Hiện nay La Phi và Tịch Yến Thanh có hai căn viện, còn nuôi một tuấn mã oai phong, nghe nói Tịch Yến Thanh đang tính toán mua thêm ruộng, chưa kể trong nhà có rất nhiều gà, vịt,… đây không phải của cải thì là gì? La Phi có gì ngon đều mang về biếu cha nương, nếu đổi thành cô nương gả cho nhà khác liệu có được như vậy không?

Hơn nữa ngay cả La Nghị được lên trấn học chữ cũng là nhờ La Phi và Tịch Yến Thanh chu cấp.

Ra Tết La Nghị sẽ báo danh đi thi. Nếu nó đỗ cả hai cuộc thi năm nay thì năm tới sẽ được tham gia kì thi của huyện, sau đó là thi tú tài, cứ như vậy công danh sự nghiệp ngày càng rộng mở, cả gia đình được miễn tô thuế, nghĩ tới đây ai cũng ghen tị đỏ mắt.

Trước kia chẳng ai muốn định hôn sự với La Nghị, lúc này bà mối lại sắp đạp mòn thềm nhà.

Ai chẳng muốn làm phu nhân tú tài? Năm kia Giang Bạch Ninh sống chết cũng phải gả cho Trương Dương Phàm không phải sao? Cho dù La Nghị không đỗ tú tài, dựa vào tài lực của La Phi và Tịch Yến Thanh, sau này La Nghị nhất định vẫn sẽ được bọn họ chiếu cố.

“Ôi, các bà cứ nói quá, mấy đứa nhà ta cũng gọi là sống yên ổn thôi.” Lý Nguyệt Hoa nghe láng giềng khen ngợi thì vui như mở cờ, bà cười lâu đến mức gương mặt tê cứng, tiếp tục nói về các con: “Nhị Bảo nhà ta và Yến Thanh nói rồi, nếu Tứ Bảo không đỗ tú tài thì tiếp tục trau dồi, cứ để nó thi thử một lần đã.”

“Ai nha, vậy cũng phải có bạc mới cho nó thi tiếp được, đổi thành nhà khác thì sao, ai dám khẳng định sẽ chu cấp cho đứa nhỏ thi đi thi lại như vậy. Mà tôi thấy Tứ Bảo có lẽ sẽ đỗ thôi, nó chăm chỉ lắm, sáng sớm nào cũng thấy cắp sách lên trấn, tôi đi múc nước hôm nào cũng gặp nó.”

Nông dân ai cũng dậy trước khi gà gáy, có vài người láng giềng thường xuyên nhìn thấy La Nghị đi sớm về khuya, cho dù mưa nắng bão tuyết cũng không lười biếng, không vắng mặt bất cứ buổi học nào. Rốt cuộc nó đã học được những gì, không ai dám chắc, nhưng hàng xóm thân thích đều nhận ra đứa nhỏ này ngày càng trở nên điềm đạm, phong thái cử chỉ đĩnh đạc, lời nói cũng xuôi tai hơn.

“Cảm ơn cát ngôn của mọi người. Đợi đến ngày Tứ Bảo nhà ta thực sự đỗ tú tài ta nhất định làm cỗ chiêu đãi cả thôn!”

“Bà nhớ những gì đã nói hôm nay nhé Lý Nguyệt Hoa, chúng ta sẽ chờ đến ngày ấy.”

“Được! Lý Nguyệt Hoa ta nói lời sẽ giữ lời! Nếu thực sự có một ngày như thế, mọi người nhất định phải tới đây chung vui cùng chúng ta!”

“Được được được!”

“Nào, Cảnh Dung tiểu tử, hai đứa còn chưa sang bàn này chúc rượu đâu. Cháu xem, đã tới thôn ta an cư lạc nghiệp rồi, sau này tất cả đều là đồng hương, có phải nên uống mừng hẳn hai chén không?”

“Thúc thúc, chén này cháu thay y kính người, y không uống được nhiều.” La Cát lễ phép đáp lời.

“Haha cái tên tiểu tử Đại Bảo, chưa gì đã vội vàng chắn rượu thay Cảnh Dung à?” Người nọ nói: “Thôi được rồi, thúc thúc cũng không ép, cháu uống với ta một chén nào! À không được, phải hai chén… hai chén!”

“Vâng vâng, hai chén. Kể cả ba chén hay bốn chén cháu cũng cạn với mọi người, miễn là ai cũng vui vẻ ạ.” Tửu lượng của La Cát rất khá, tuy đã uống không ít nhưng mặt hắn không hề đổi sắc, bước chân vẫn vững vàng như ban đầu.

“Cảnh Dung tiểu tử, Lâm gia gia có tuổi rồi, mắt không còn tinh nữa, sau này có việc giấy tờ gì cần viết chữ có thể gọi cháu tới giúp được không?” Lâm trưởng thôn cười hiền hậu.

“Đương nhiên rồi ạ, người có việc gì cứ giao cho cháu.” Cảnh Dung nói xong thì cầm đũa gắp một viên thịt sốt vào bát Lâm trưởng thôn, món này vừa mềm vừa ngọt vị thịt, những bô lão tuổi cao rất thích: “Việc gì trong khả năng cháu sẽ giúp người hết sức, nếu ngoài khả năng của cháu thì chúng ta cũng ngồi xuống nghĩ cách.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 20: C20: Giấy nợ năm mươi lượng

“Đứa trẻ ngoan, nói chuyện rất lọt tai.” Lâm trưởng thôn cười lớn: “Thôi được rồi đi tiếp khách bên kia đi.”

Ngoài trời rét cắt da cắt thịt, cỗ và rượu đều được bày trong buồng, bọn họ phải mang hết bàn ghế của ba nhà sang đây. Cũng may bọn họ ở sát vách nhau, phòng ốc cũng rộng rãi nên không quá bất tiện.

Nếu đang trong vụ mùa, các thôn dân sẽ ăn uống nhanh chóng rồi tiếp tục ra đồng làm việc, nhưng hiện tại ai nấy đều rảnh rỗi, hết cỗ mặn sẽ đến giờ uống trà tán gẫu.

La Phi bày hạt dưa, đậu phộng, bánh kẹo mừng ra các bàn, mọi người nói chuyện trò rôm rả, khi ra về còn được gói mang theo một phần quà bánh.

Có rất nhiều người muốn học hỏi Tịch Yến Thanh về phương pháp trồng thưa tưới khô, trải qua vụ mùa năm vừa rồi, ai nấy đều phải thừa nhận cách làm của Tịch Yến Thanh cho năng suất cao hơn, chưa kể hạt gạo thu hoạch về còn thơm ngon hơn hẳn.

Tịch Yến Thanh cũng không keo kiệt, chỉ cần là người thật sự muốn học hỏi, hắn đều chia sẻ hết kiến thức của mình, còn nói sang năm trước khi gieo mạ nhớ qua ruộng nhà hắn xem cách trồng rồi về làm theo là được.

Nghe vậy thôn dân Hoa Bình vui như tết, mọi người hừng hực khí thế chờ đến mùa xuân để bắt tay vào vụ mùa mới.

Còn có người hỏi Cảnh Dung và La Cát sang năm có muốn thu mua thân cây ngô nữa không, bọn họ sẽ để lại nhiều hơn. Cảnh Dung cười nói: “Đương nhiên sẽ mua, còn phải xem sang năm đàn dê sinh nở thế nào, có tăng lên nhiều không. Ta sẽ báo trước với ngươi một tiếng.”

Có nông dân nghe vậy bèn nói: “Ta cầu trời cho đàn dê nhà người sinh sôi thật nhiều, như vậy chúng ta cũng được hưởng lợi.”

Cảnh Dung cười nói tạ ơn, sau khi chúc rượu toàn bộ các bàn khách thì chui vào buồng La Phi nghỉ ngơi chốc lát. Tửu lượng của y không cao như La Cát, chỉ uống mấy chén đã chuếnh choáng.

Khách khứa vẫn ăn uống đến đầu giờ chiều mới vãn tiệc, chờ thu dọn bàn ghế, rửa bát quét sân xong xuôi thì mặt trời cũng xuống núi.

Hôm nay La Cát uống rất nhiều rượu, nhưng hắn là kiểu người càng uống càng tỉnh, không giống ai đó vừa say liền lăn quay ra ngủ. Hắn vẫn còn tinh lực chèn ép Cảnh Dung hồi lâu, mãi tới đêm khuya mới buông tha cho y, đêm tân hôn rốt cuộc cũng coi như hoàn thành.

Ngày hôm sau đương nhiên Cảnh Dung không thể rời giường.

La Phi gọi bọn họ sang ăn sáng, chỉ có La Cát xuất hiện với vẻ mặt phơi phới gió xuân.

Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng đồng thanh hỏi: “Cảnh Dung đâu?”

La Cát thản nhiên trả lời: “Còn đang ngủ, ta không gọi y dậy, để y ngủ thêm một lát đi.”

Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng lập tức bày ra vẻ mặt đã hiểu, giống như muốn khen ngợi La Cát: đại ca huynh lợi hại đấy!

La Cát húp xong cháo thì kiêu ngạo ngẩng cao đầu, dường như hắn chẳng hề xấu hổ!

Tết Nguyên đán trôi qua cũng là thời điểm mùa xuân bắt đầu. Trong khoảng thời gian này, đám người Tịch Yến Thanh vẫn luôn bận rộn, ngày ngày chăm gà chăm vịt, cho dê ăn rồi dọn chuồng, La Phi thì làm bánh trôi nhân hoa quả để bán vào dịp lễ, cho nên trừ bỏ La Như đang trở thành đối tượng cần được ưu tiên đặc biệt thì ai cũng phải thức khuya dậy sớm.

Lại nói tiếp, một sự kiện diễn ra khiến Tịch Yến Thanh và La Phi vui mừng không thôi— Tiểu Hổ đã bắt đầu chập chững biết đi!

Ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi… Tiểu Hổ mới đầy tám tháng đã có thể đứng lên chập chững những bước đi đầu tiên. Tiểu tử thúi này, bây giờ thực sự không thể dời tầm mắt khỏi nó, trong trường hợp xấu nhất, chỉ lơ đễnh một chút thôi nó có thể ngã lăn quay!

Hôm nay La Phi cõng Tiểu Hổ, cầm bộ đồ mới may cho Tiểu Mộc tượng sang nhà Hàn Húc. Các dịp lễ Tết, bằng hữu khác không nói nhưng y nhất định phải may đồ mới cho con dâu tương lai của mình, dù sao cũng chỉ là một bộ quần áo sơ sinh, chưa đầy hai ngày La Phi đã hoàn thiện.

La Phi đặt Tiểu Hổ ngồi xuống giường, lấy đồ mới giao cho Hàn Húc thuận tiện tán gẫu mấy câu. Sau đó Hàn Húc cho đứa nhỏ nhà mình mặc thử.

Tiểu Mộc tượng vừa tròng áo lên người, không xong rồi, Tiểu Hổ bắt đầu giãy dụa.

“Oa!!!” Tiểu Hổ vỗ bồm bộp lên ngực, ý muốn đòi lại bộ xiêm y của mình!

“Nó có một bộ giống hệt như vậy ở nhà, chỉ khác mỗi hoa văn. Có lẽ nó tưởng nhầm đây là đồ của nó.” La Phi ôm Tiểu Hổ lên: “Đồ của con ở nhà cơ mà, đây là đồ của Tiểu Mộc tượng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 935: Không làm giao dịch như vậy

“Oa oa!” Tiểu Hổ thò tay túm góc áo trên người Tiểu Mộc tượng, nhất quyết không buông: “Ta!”

“Ta cái gì mà ta! Đây là đồ của Tiểu Mộc tượng, buông tay ra!” La Phi giả bộ quát Tiểu Hổ: “Con mà cứ như thế sau này chúng ta không thể đến nhà Tiểu Mộc tượng chơi nữa đâu.”

“Nào Tiểu Hổ, nhìn xem đây là cái gì?” Hàn Húc đang nấu canh trứng, mùi thơm lan tỏa khắp phòng.

“Cà!” Tiểu Hổ lập tức buông góc áo của Tiểu Mộc tượng, vươn tay đòi canh trứng. Có đồ ăn là mặc kệ tất cả!

“Haha, cái tên nhóc thúi này rốt cuộc giống tính ai vậy?” La Phi không thể hiểu nổi. Cả y và Tịch Yến Thanh đều không như vậy, Tịch Yến Thanh đương nhiên sẽ không vứt bỏ y chỉ vì một bát canh trứng gà.

“Tiểu hài tử ấy mà, đương nhiên đồ ăn và đồ chơi là quan trọng nhất.” Hàn Húc cười cười rồi bón canh cho Tiểu Hổ.

La Phi thì cầm thìa bón cho Tiểu Mộc tượng.

Lúc này Tiểu Hổ lại quấy, chẳng những cha người ta phải bón nó ăn, mà cha nó cũng phải bón nó ăn, cái tính ngang ngược bá đạo này quả thực làm La Phi xấu hổ không thôi.

Cũng may Tiểu Mộc tượng là đứa trẻ dịu ngoan, nó không thèm tranh giành với Tiểu Hổ.

Sau đó Tiểu Hổ ăn no canh trứng, nghịch đồ chơi của tiểu hôn thê hồi lâu, lại đánh một giấc đẫy ở nhà nhạc phụ tương lai rồi mới ra về.

“Ý? Tứ Bảo cũng tới à?” La Phi bế đứa nhỏ vào nhà, thấy La Nghị thì rất bất ngờ.

“Nhị ca, đệ tới thỉnh giáo Tịch ca và Cảnh Dung ca vài chuyện.”

“Học đường đã tới kì đông hưu rồi à?”

“Vâng, qua Tết mới mở trở lại. Có điều đệ không muốn lãng phí thời gian nghỉ Tết này, đệ đã mượn sách của lão sư để vừa đọc vừa suy ngẫm. Nhưng có vài đoạn khó hiểu quá, cho nên đệ muốn nhờ Tịch ca và Cảnh Dung ca xem giúp.” Thói quen xưng hô của La Nghị vẫn giữ nguyên như trước, nó luôn gọi là “Tịch ca” và “Cảnh Dung ca”, Tịch Yến Thanh và Cảnh Dung cũng quen với cách gọi này nên không có ý định sửa cho nó.

“Ham học hỏi là tốt, cố gắng nhé.” La Phi vỗ vai em út: “Có đói không? Nhị ca làm đồ ăn cho đệ.”

“Chưa đói đâu. Nhị ca cứ nghỉ ngơi một lát đi.” La Nghị nói xong lại tiếp tục đánh dấu những chữ cái mà nó chưa nhớ mặt: “Đúng rồi Cảnh Dung ca, chỗ này đệ cũng chưa hiểu, “tĩnh ngôn dung vi, tượng cung thao thiên” có nghĩa là gì?”

“Vế đầu có thể giải thích một cách dễ hiểu đó là “hoa ngôn xảo ngữ, lời nói không đi đôi với hành động”, nhưng vế sau “tượng cung thao thiên” ta cũng chưa hiểu lắm.” Cảnh Dung nhìn về phía Tịch Yến Thanh đang ôm Tiểu Hổ trong lòng: “Tịch ca, huynh có biết nghĩa câu này không?”

“Tượng cung thao thiên”, “tượng cung” có nghĩa là nhìn bên ngoài có vẻ rất cung kính, từ “thao” có thể hiểu là thất lễ, coi thường, bất kính,… cho nên cả câu này ám chỉ kẻ lẻo mép, bằng mặt nhưng không bằng lòng, bên ngoài tỏ ra kính cẩn nhưng trong lòng lại âm thầm chống đối bậc bề trên.” Tịch Yến Thanh bế Tiểu Hổ ngồi lên vai: “Tứ Bảo, đệ đã đọc tới cuốn <Thượng Thư> rồi sao?”

“Vâng, đệ học nhanh hơn các đồng học khác.” La Nghị nói xong thì cười ngượng ngùng: “Lão sư cũng đồng ý cho đệ học vượt cấp.”

“Điều này cũng dễ hiểu thôi. Vậy kì đông hưu này đệ tranh thủ học thuộc bài đi, có đoạn nào không hiểu cứ lại đây, nếu chúng ta cũng không giải thích được thì đệ ghi lại, chờ học đường mở cửa thì mang tới hỏi lão sư.”

“Cảm ơn Tịch ca.” La Nghị thực lòng không ngờ Tịch Yến Thanh và Cảnh Dung lại am hiểu văn chương đến thế, dù sao thì tuy bọn họ biết chữ nhưng cũng không phải người tham gia khoa cử, họ gần như không phải văn nhân. Vậy mà hai vị ca ca của nó có thể giải thích gãy gọn một câu văn khó như vậy, La Nghị bội phục vô cùng.

“Em tưởng anh học ban A?” La Phi nhỏ giọng hỏi Tịch Yến Thanh. Nghe hắn giải thích văn chương cũng không giống nam sinh ban tự nhiên cho lắm?

“Ai quy định học khối tự nhiên thì không được đọc thêm sách văn học? Hơn nữa em chưa từng gặp nam sinh chuyên Lý nào lãng mạn và tình cảm à?” Tịch Yến Thanh xoa bóp hai vành tai La Phi.

“Gặp rồi, chính là anh đấy.” La Phi cười cười: “Vừa rồi bộ dạng phân tích văn học của anh rất đẹp trai nha.”

“Chậc, thế có lúc nào tôi không đẹp trai à?”

“Thôi đi, khen một câu là vênh váo. Em đi nấu cơm, anh muốn ăn món gì buổi tối nào?”

“YOU.”

“… Nhịn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.