Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 96



La Phi trăm triệu lần không ngờ Phượng Lam lại đưa ra một thỉnh cầu như vậy, quả thực khiến La Phi hoài nghi rốt cuộc y có phải biểu đệ của thân vương hay không. Nhưng nếu đối phương đã ngỏ lời, y nhất định phải giúp hết mình.

Tạm thời cứ coi là nể mặt Thạch Thích đi, cộng thêm một cặp ngọc bội kia nhìn thế nào cũng thấy quý giá, đương nhiên y không thể từ chối Phượng Lam rồi.

Vì thế tiếp sau Cảnh Dung, La Phi thu nhận thêm một đồ đệ.

Sau đó La Phi mới biết, Phượng Lam học nấu ăn kì thực là để trổ tài với người mà y đang theo đuổi kia.

Người nọ có thân phận thế nào không ai biết rõ, nhưng từ những tin tức mà Tịch Yến Thanh hỏi thăm được, xem ra người ấy ở khá gần thôn Hoa Bình. Có lẽ hắn là một quý nhân nào đó, bằng không hắn không thể nào quen biết với một hoàng thân như Phượng Lam, càng đừng nói sẽ khiến Phượng Lam theo đuổi đến tận đây.

Rốt cuộc là người thế nào?

La Phi nhìn Phượng Lam chăm chú thái thịt, y bỗng nảy sinh chút cảm thán.

Cuộc sống thật nhiều điều kì diệu, biểu đệ của thân vương vậy mà đứng đây học nấu ăn cùng y.

“Dày thế này đủ chưa?” Vị Phượng công tử này cũng rất thú vị, chẳng những thực sự đến học nấu ăn mà còn học cực kì nghiêm túc.

“Được rồi, sau đó phủ một lớp bột khoai tây bên ngoài.” La Phi cũng tận tình chỉ dạy: “Như vậy là được rồi, tiếp theo thả miếng thịt vào bát lòng trắng trứng, vớt ra, thả vào chảo dầu sôi… Nếu muốn miếng thịt giòn hơn thì không cần lòng trắng trứng cũng được.”

“Cha cha, ăng ăng!” Tiểu Hổ ôm chân La Phi, ngẩng đầu quan sát.

“Đã nấu xong đâu, lát nữa cho con ăn.” La Phi biết con trai mình rất khoái món thịt tẩm bột chua chua ngọt ngọt này, nhưng nó chưa thể tự ăn được thịt. Chẳng qua hai ngày nay thực hành món này liên tục cho nên Tiểu Hổ cũng thèm lắm rồi.

“Con đúng là mèo tham ăn.” La Như đứng bên cạnh xoa đầu Tiểu Hổ, cười trêu. La Phi nói có một số món La Như nấu ngon hơn nên gọi cả nó sang đây. Có điều nó cũng muốn sang đây xem náo nhiệt, vài ngày nữa là sinh rồi, không thể đi quá xa nên chỉ có thể quanh quẩn gần nhà.

“Rán một lần là ăn được à?”

“Lát nữa phải rán thêm lần thứ hai.” La Phi nói: “Trước khi rán lần hai có thể chuẩn bị phần nước sốt. Thêm đường và giấm tùy theo khẩu vị, nếu thích ăn chua thì cho nhiều giấm, không thích thì cho ít đi chút.”

“Hắn không thích ăn chua đâu.” Phượng Lam thuận miệng nói.

“Hắn?” La Phi cười.

“Khụ… một vị bằng hữu của ta.” Phượng Lam lộ ra vẻ thẹn thùng: “Chỉ sợ các ngươi chê cười, lần này ta tới chủ yếu là vì tìm hắn. Hắn sống trong thành Hách Dương.”

“Thành Hách Dương…” La Phi ngẫm nghĩ: “Ngươi không phải là muốn tìm Trấn Bắc đại tướng quân đi?”

“Ngươi quen biết hắn?” Phượng Lam vô cùng ngạc nhiên.

“Phu quân ta, muội phu ta, còn có tề ca của ta đều là quân sĩ dưới trướng ngài ấy khi còn tại ngũ mà.” La Phi còn biết cuối thu năm ngoái, trên đường đi tìm La Cát và Cảnh Dung, Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng đã ghé quá thành Hách Dương bái phỏng vị tướng quân này.

“Thật sao? Vậy đúng là rất trùng hợp nha.” Phải biết rằng, Diệp Phong – vị Trấn Bắc đại tướng quân mà La Phi vừa nhắc đến, vài năm trước vẫn luôn đóng quân ở phía nam. Tuy hắn là Trấn Bắc Đại tướng quân, nhưng năm ấy tướng lãnh trấn thủ phía nam Vũ Khánh quốc quá tầm thường vô năng khiến vài thành trấn rơi vào tay giặc, Thánh Thượng tức giận phải điều động quân binh của Diệp Phong tới cứu viện. Diệp Phong dùng sáu năm giành lại toàn bộ thành trì biên giới Vũ Khánh quốc, sau đó triệu tập dân chúng, không quản nam nữ, chỉ cần là người có năng lực bèn đưa vào huấn luyện thành binh sĩ. Hiện tại ở nơi đó, người dân mặc thường phục sẽ là nông dân, khoác thêm áo giáp biến thành chiến sĩ, ý chí chiến đấu cường hãn vô cùng. Kể từ đó những kẻ xâm lược đều không dám tiến vào biên giới nửa bước.

“Thật mà, còn chân thật hơn cả “chân” châu.” La Phi cười cười: “Ta biết ngay mà, ngươi lặn lội đến tận đây để học nấu ăn, được một người cao quý như ngươi coi trọng, hẳn đối phương cũng là một bậc anh hùng anh kiệt.” La Phi và Phượng Lam đã quen thân vài ngày, dần hiểu rõ con người nhau hơn, nói chuyện cũng không câu nệ như trước. Phượng Lam là người thân thiện dễ gần, tuyệt nhiên không kênh kiệu làm giá, ai gặp cũng cảm thấy thoải mái.

“Ài, anh hùng thì đúng thật, nhưng vị anh hùng này khó theo đuổi quá.” Phượng Lam vừa rán thịt vừa thở dài: “Năm nay hắn đã ba mươi lăm, ta hai mươi bảy, cha ta nói nếu năm nay không thể đưa người về phủ thì ông ấy sẽ sắp xếp một mối hôn sự cho ta.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

“Kỳ thật Phương huynh có thể kiên trì đến bây giờ đã là rất lợi hại rồi.” Cha mẹ nhà nào có thể để đứa nhỏ nhà mình hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi vẫn chưa thành gia? Kể cả hán tử cũng rất hiếm gặp, trừ khi điều kiện gia đình quá khó khăn. Càng đừng nói tới tiểu ca và cô nương, nếu trước hai mươi tuổi còn chưa thành thân, bọn họ sẽ bị người đời chê cười. Phượng Lam đã hai mươi bảy, chắc chắn y đã phải đấu tranh rất nhiều mới có ngày hôm nay.

“Từ khi tới đây ta vẫn chưa đi tìm hắn. Kỳ thực trong lòng ta cũng không quá chắc chắn.” Phượng Lam để lộ nét mặt cô đơn: “Trước kia hắn từng có một vị hôn thê, chỉ là thành thân chưa lâu đã qua đời. Từ đó về sau hắn không hề tái thú. Hắn là một người trọng tình trọng nghĩa, ta e là…”

“Ài, chẳng lẽ, chẳng lẽ từ trước tới nay ngươi vẫn giấu kín tình cảm đối với Diệp tướng quân?”

“Ừm.”

“… Ngươi quá lợi hại.” Chính mình đã chậm trễ hôn sự tới hai mươi bảy tuổi, vậy mà vẫn kiên quyết không tỏ tình, sự ẩn nhẫn này đã đạt tới cảnh giới nào? Đúng là một kiểu tâm bệnh!

“Không thổ lộ thì có sao chứ, toàn bộ thuộc hạ của hắn đều biết chuyện của ta, Diệp Phong chắc chắn cũng hiểu rõ. Nhưng hắn vẫn luôn coi ta như đệ đệ, ta chỉ sợ vạn nhất đâm thủng tầng giấy mỏng này, mà hắn lại thực sự không có tình ý với ta, ta sẽ vĩnh viễn không được làm đệ đệ của hắn nữa. Nếu thực sự là vậy, ngươi thấy có thảm không?”

“Vậy ngươi còn học nấu ăn làm chi? Hiếu kính ca ca sao?” La Phi hận rèn sắt không thành thép. Chuyện này có gì mà phải nghĩ ngợi, thích ai phải nói, phải theo đuổi đến cùng,… Có điều ngẫm lại, đời trước dường như y cũng không có dũng khí tỏ tình với Lương Bác Uyên. Có lẽ khi đối mặt với người mình thích, ai cũng sẽ trở nên nhút nhát chăng? Khi ấy Tịch Yến Thanh cũng không hề thổ lộ tình cảm với y mà.

“Không biết nữa, chỉ là ta thấy món này rất ngon, muốn chia sẻ với hắn.” Phượng Lam thấy bản thân quá ngốc, nhưng y vẫn không dám trực tiếp bày tỏ tình cảm với Diệp Phong. Quan trọng là đã nhiều năm trôi qua, Diệp Phong khẳng định cũng biết tình cảm của y, thế nhưng hắn vẫn thờ ơ không bộc lộ thái độ gì, đó không phải là bằng chứng cho thấy Diệp Phong đang muốn giữ lại mặt mũi cho y sao.

“Nghe ta nói này, đau dài không bằng đau ngắn, điều gì cần phải nói ra thì không nên giấu. Bằng không người định đợi đến sang năm gả cho người khác mà vẫn chưa biết câu trả lời của hắn sao, vậy mới là thảm! Sau đó ngươi sẽ phải sống cùng một người mà ngươi không thích đến hết đời, nghĩ có đáng sợ không?” La Phi tưởng tượng nếu y là Phượng Lam, ban đầu có thể sẽ bối rối, nhưng về sau y nhất định sẽ thổ lộ, nếu không phải mang theo sự tiếc nuối đến cuối đời, như vậy quá ngược đãi bản thân, không phải tính cách của y.

“Ta… chờ ta học xong món này, ta sẽ, ta sẽ đi tìm hắn!” Phượng Lam có lẽ đã hạ quyết tâm, con dao trên tay hạ xuống chém đứt đôi củ tỏi.

La Như vốn không lên tiếng từ ban đầu, chỉ im lặng nghe bọn họ trò chuyện. Sau đó nó nhận ra gặp được Lạc Dũng là điều quá may mắn. Ít nhất Lạc Dũng chưa bao giờ để nó phải trải qua cảm giác tương tư đến bứt rứt này. Ngẫm lại Phượng công tử quả là có điểm đáng thương, tuy người này khoác trên mình gấm vóc lụa là, sinh ra quyền quý xa hoa, nhưng nó tuyệt nhiên không ao ước mình có cuộc sống như vậy.

La Phi và Phượng Lam chuyển sang công đoạn chế biến nước sốt, món thịt rán tẩm bột cuối cùng cũng hoàn thiện, cả nhóm người cùng ngồi xuống thưởng thức.

Đây là lần thứ hai Phượng Lam làm món này, La Phi rốt cuộc cũng đứng chỉ dạy từ đầu đến cuối. Lần đầu tiên y phải chạy đi thay tã cho Tiểu Hổ vì nó tè dầm, kết quả món thịt bị cháy sém, hương vị không quá hấp dẫn.

Có thể nói khả năng tiếp thu của Phượng Lam rất tốt, cũng có thể do người này vô cùng nghiêm túc với chuyện học nấu ăn, cho nên chỉ ghé qua vài buổi mà y đã nấu được cơ bản khá nhiều món. La Phi còn mời y ăn một số món ăn khác như canh lòng dê, sườn dê rán, móng giò sốt cay. Phượng Lam cực kì thích móng giò heo, quyết định phải học thêm món này.

Mấy ngày liền y luôn đến Tịch gia từ sớm, chuẩn bị bữa trưa cùng La Phi, ăn xong cơm thì ra về vào buổi chiều. Liên tiếp nửa tháng như vậy, khả năng bếp núc của Phượng Lam tiến bộ vượt bậc, tốc độ tăng cấp nhanh như rau mọc ngoài vườn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2184

Cùng lúc này La Phi đang mang thai đứa nhỏ nên rất háu ăn, hơn phân nửa món ăn do Phượng Lam nấu đều vào bụng y. Về phần La Như, nó cũng thèm nhưng không dám ăn nhiều, sợ cái thai quá lớn khó sinh.

Gần đây nó cảm nhận đứa nhỏ trong bụng không hay đạp như trước, giống như tên nhóc đang dưỡng sức chuẩn bị chui ra, càng gần ngày sinh La Như và Lạc Dũng càng không dám ngủ sâu vào ban đêm.

Giữa trưa hôm nay La Phi thấy rau ngoài vườn đã có thể thu hoạch bèn rủ Phượng Lam nấu mấy món chay. Mùa hè nóng nực, ngày nào cũng ăn mặn khiến cơ thể có chút thượng hỏa.

Phượng Lam chay mặn đều ăn, nhưng gần đây y quả thực nạp quá nhiều thịt, thực sự cần một bữa ăn thanh đạm một chút.

Bọn họ đang chọn dưa chuột, La Phi định dạy Phượng Lam cách làm món rau trộn. Không ngờ vừa hái được hai quả, tiền viện bỗng truyền tới tiếng hô của La Như: “Nhị ca! Ta…”

La Phi vừa nghe tiếng động lạ vội chạy sang: “Làm sao vậy? Làm sao rồi?”

“Hình như muội sắp sinh rồi.” Tuy La Như là một cô nương dũng cảm nhưng lúc này nó cũng rất hoảng loạn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nó làm mẹ.

“Ôi, không phải vẫn còn vài ngày sao?” La Phi cũng không kém phần luống cuống: “Đừng sợ, để nhị ca đi gọi Lương đại phu.”

“Ây, nàng ấy là cô nương, tìm đại phu làm gì a? Phải tìm bà đỡ.” Phượng Lam nói: “Để ta trông nàng ấy giúp, ngươi mau đi đi.”

“Đúng rồi, tìm bà đỡ!” La Phi nói xong bèn gọi Đậu Đen: “Đậu Đen, đi tìm Thanh ca và Lạc Dũng về đây, nhanh lên chút!” Bản thân y vội vội vàng vàng chạy về nhà La gia. Bà đỡ là ai, tìm ở đâu, y đều không biết, cho nên vẫn phải đi tìm mẹ trước.

“Cưỡi ngựa đi cho nhanh.” Phượng Lam nói.

“Ta không biết cưỡi ngựa!” La Phi nhủ thầm trong bụng, leo lên ngựa còn phải có người đỡ, sao y dám tự cưỡi một mình!

“Thôi bỏ đi bỏ, để ta đi tìm cho. Dù sao ta biết nhà ngươi.” Phượng Lam nói dứt lời thì huýt sáo gọi ngựa của mình, thuần thục leo lên lưng ngựa rồi phi về phía La gia! Chính là lúc này La gia không có ai ở nhà hết!

Thật không may Lý Nguyệt Hoa phải ra ngoài đưa cơm cho La Thiên, bà cũng không ngờ con gái mình lại sinh sớm vài ngày, hơn nữa chỉ là một chuyến đưa cơm mà thôi, bà nghĩ mình sẽ về ngay.

Phượng Lam quay về nói tình huống với La Phi, La Phi cũng không biết lúc này nên tìm Lý Nguyệt Hoa ở đâu. Cũng may Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng đã có mặt kịp thời, Lạc Dũng vội chạy đi tìm bà đỡ còn Tịch Yến Thanh định đi tìm Lý Nguyệt Hoa.

Lạc Dũng thấy lúc này La Phi cũng mang thai, không tiếp bê vác vật nặng, hắn bèn nói với Tịch Yến Thanh: “Tịch ca, huynh ở nhà giúp ta đun nước nóng trước, để ta đi tìm người cho.”

Phượng Lam có quen biết với Lý Nguyệt Hoa nên dứt khoát đề nghị: “Để ta đi đón Lý thẩm nhân, ta nhớ mặt bà mà. Chỉ cần các ngươi nói cho ta biết bà đang ở hướng nào là được.”

Tịch Yến Thanh chỉ đường cho Phượng Lam, Phượng Lam lại giục ngựa rời đi.

La Phi ở lại cùng La Như, Tịch Yến Thanh cõng Tiểu Hổ đi đun nước, sau đó chuẩn bị băng gạc và vải xô sạch. La Phi hỏi La Như chỗ cất quần áo sơ sinh và các đồ dùng cho đứa nhỏ, y soạn ra đầy đủ, lúc này chỉ còn thiếu bà đỡ mà thôi.

Lạc Dũng cưỡi Truy Phong đi tìm bà đỡ, nhưng có lẽ phải chờ người nên hắn còn về muộn hơn Phượng Lam và Lý Nguyệt Hoa. Lý Nguyệt Hoa vào buồng thấy tất cả đồ dùng đã sẵn sàng liền an vị bên cạnh con gái, vừa nói chuyện phiếm vừa trấn an nó.

Ban đầu La Như rất hoảng loạn, lúc này có mẹ bên cạnh nó lập tức cảm thấy vững lòng hơn.

La Phi và Tịch Yến Thanh đã làm hết tất cả những việc trong khả năng, bọn họ đứng ngoài nói chuyện cùng Phượng Lam. Mấu chốt chính là bọn họ cũng không tiện vào buồng sinh!

“Đúng rồi, còn chưa làm cơm!” Lúc này La Phi chợt ra việc quan trọng nhất.

“Vậy hai người về nhà nấu nướng đi. Bên này chúng ta cũng không tiện giúp gì.” Tịch Yến Thanh bế Tiểu Hổ: “Để ta đưa Tiểu Hổ ra ngoài đi dạo một lát.”

“Được thôi.” La Phi và Phượng Lam tiếp tục ra vườn làm nốt công việc dang dở.

“La Phi, lúc trước ngươi sinh Tiểu Hổ cũng là như vậy sao?” Phượng Lam bất thình lình hỏi.

“Không giống như vậy đâu, cảm giác an toàn hơn so với cô nương hạ sinh đứa nhỏ.” La Phi nói: “Đúng rồi, Diệp tướng quân có đứa nhỏ chưa?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

“Theo ta biết là chưa.”

“Ừm, cho nên ngươi càng phải tốc chiến tốc thắng đi!”

“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Có điều trong trường hợp này dùng câu “tốc chiến tốc thắng” có thích hợp không?

Đây là con đầu lòng của La Như cho nên quá trình đỡ đẻ khá mất thời gian. La Phi và Phượng Lam đã nấu xong cơm trưa, bên kia Lạc Dũng vẫn đi qua đi lại sốt ruột như kiến bò trên chảo.

La Phi và Phượng Lam cũng không có tâm trạng ăn cơm trước. Bọn họ lại chạy sang nhà Lạc Dũng cùng hắn chờ đợi.

Tịch Yến Thanh chưa đói, chỉ có Tiểu Hổ cần phải ăn đúng bữa. Nó chén sạch một bát cơm nấu nhão, La Phi còn bỏ thêm trứng và các loại rau xanh để bổ sung dinh dưỡng cho con. Đứa nhỏ ăn no là díp mắt, nó đánh một giấc ngon lành đến mức tiếng kêu đau đẻ của cô cô cũng không ảnh hưởng gì.

Lạc Dũng thấy mọi người đều vây quanh hỗ trợ mình thì nói: “Mọi người cứ đi ăn cơm trước đi, để ta đứng ở đây chờ là được rồi, trời nắng nóng thế này cơ mà.”

Tịch Yến Thanh vỗ vai hắn nói: “Không sao đâu, tất cả sẽ ở đây chờ cùng ngươi.”

Lạc Dũng vẫn chưa thể bình tâm, hắn không kiềm chế được mà đi tới đi lui trong viện, một lát sau toàn thân ướt sũng mồ hôi.

Mọi người cứ đợi như vậy tới gần giờ cơm tối, đột nhiên trong buồng truyền đến tiếng khóc “oe oe” của trẻ con, trái tim Lạc Dũng suýt nổ tung, hắn gần như nhảy dựng lên hô: “Sinh rồi, sinh rồi!”

Nhưng hắn vẫn chưa dám tiến vào, chỉ có thể bám chặt cánh cửa hận không thể mọc thêm đôi mắt có thể nhìn xuyên qua tấm ván gỗ.

Lý Nguyệt Hoa và bà đỡ lau rửa sạch sẽ cho đứa nhỏ, quấn nó vào bọc chăn rồi tiến ra phòng khách. Cửa buồng ngủ vẫn phải đóng chặt để La Như không dính gió, Lý Nguyệt Hoa cất tiếng gọi: “Lạc Dũng, có thể vào rồi!”

Lạc Dũng lật đật chạy vào, hắn nhìn thấy đứa bé nhỏ xíu còn đang nhắm chặt mắt, cái miệng nhỏ chu lên chóp chép.

“Là một tiểu hán tử nha, nhìn bộ dạng khẳng định sau này sẽ cường tráng như ngươi.” Lý Nguyệt Hoa cũng vui mừng không kém Lạc Dũng, cả con gái lẫn cháu ngoại đều bình an nên bà rất mãn nguyện.

“Nương vất vả rồi, Tam Bảo thế nào ạ?”

“Mệt quá nên ngủ rồi, không sao đâu.” Lý Nguyệt Hoa nói: “Nào, bế hài tử của con đi.”

“Đừng đừng đừng, người cứ bế giúp con một lát đi. Nó bé tí thế này con sợ làm nó đau.” Lạc Dũng khao khát muốn chạm vào con trai mình, nhưng hắn đang vô cùng căng thẳng vì con chỉ bé bằng nắm tay của mình, thậm chí còn chưa mở mắt, hắn sợ chân tay lóng ngóng làm đứa nhỏ bị thương.

“Thôi được rồi, vậy lát nữa cha sẽ ôm ngươi nhé.” Lý Nguyệt Hoa vừa cười vừa dỗ tiểu ngoại tôn: “Nào, nghĩ cho tiểu hán tử này cái tên đi.”

“Để con suy nghĩ đã.” Lạc Dũng vốn không biết đứa con đầu lòng này là tiểu hán tử hay tiểu cô nương, cho nên hắn và La Như đều chưa nghĩ đến việc đặt tên cho đứa nhỏ. Hiện giờ đã xác định là con trai, Lạc Dũng muốn chọn tên uy vũ một chút.

Nhóm La Phi nghe tin mẹ tròn con vuông mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới về nhà ăn cơm. Tuy thức ăn đã nguội lạnh nhưng cũng may hôm nay bọn họ làm toàn món chay đơn giản, rau chấm tương, đậu, cà,… cho nên ăn cơm nguội cũng không sao.

Tịch Yến Thanh rót chút rượu chúc mừng trong nhà có thêm thành viên mới.

Bình thường Phượng Lam cũng không thường uống rượu, nhưng hôm nay phải nâng chén chung vui với mọi người. La Phi giữ người ở lại một đêm nhưng y nhất quyết đòi về.

“Nếu đêm nay ta không về, quản gia bá bá sẽ lải nhải đến nổ đầu.” Phượng Lam cười cười: “Từ ngày mai có lẽ ta sẽ không tới nữa, thời gian vừa rồi rất cảm ơn Yến Thanh huynh đệ và La Phi huynh đệ đã đối đãi nhiệt tình. Chuyến du ngoạn phương Bắc này, cho dù nguyện vọng lớn nhất chưa thành hiện thực, thì nó cũng là một hành trình có ý nghĩa vì ta đã gặp được các ngươi, thực sự biết ơn rất nhiều.”

“Ngươi quyết tâm đi tìm Diệp tướng quân rồi sao?” La Phi hỏi.

“Ừm, nếu bỏ lỡ e là sẽ chẳng còn cơ hội.” Phượng Lam lên lưng ngựa: “Nếu lần này thành công, ta sẽ đích thân về đây mời mọi người đi uống rượu mừng.”

“Vậy chúng ta chúc Phượng công tử mã đáo thành công.”

“Đa tạ!” Phượng Lam ôm quyền: “Ngày sau gặp lại.”

“Ngày sau gặp lại.” Tịch Yến Thanh ôm quyền tiễn người ra cổng, sau đó ôm La Phi vào lòng.

“Y sẽ thành công chứ?” La Phi nói.

“Chắc chắn rồi.” Tịch Yến Thanh hôn nhẹ lên má La Phi: “Đi, vào buồng thôi.”

“Ừm, nhiều muỗi quá, đốt tịt chân tay em rồi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.