Cậy Quân Sủng

Chương 123: Ngoại truyện 12



Lần đầu tiên Lý Phúc nhìn thấy Kỳ Sùng thì đã cảm thấy đứa nhỏ này không bình thường.

Lúc đó hoàng hậu Vũ Văn còn chưa qua đời.

Hoàng hậu Vũ Văn có xuất thân danh môn, là gia tộc quan viên lâu đời, bà là đích nữ duy nhất, dung mạo đoan trang, cử chỉ nhã nhặn, phụ thân là đại tư mã có quyền thế ngập trời. Những điều kiện mà hoàng hậu phải có, bà đều có.

Điều thiếu sót duy nhất chính là không được hoàng đế sủng ái.

Hoàng đế từng nói ngay trước mặt hơn mười cung nữ, thái giám, hoàng hậu Vũ Văn là đồ mỹ nhân đầu gỗ, chẳng có tí tình thú nào, trên giường cứ như cái đầu gỗ, há mồm ngậm miệng đều là quy củ thể diện.

Hoàng hậu Vũ Văn ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt, tuy rằng cũng muốn tranh sủng nhưng bà lại không thể vứt thể diện để làm những việc này.

Lúc đó, Lý Phúc mới mười mấy tuổi, thông minh lanh lợi, đã lăn lộn ở trong cung được vài năm, ban đầu thì lo lót chạy tới chỗ hoàng hậu, sau khi đến mới phát hiện, hoàng hậu này miệng cọp gan thỏ, chẳng được tích sự gì.

Tất cả mọi người đều muốn có được một tương lai tươi sáng, Lý Phúc cũng không ngoại lệ, đi theo chủ tử không ổn thì ai cũng đều muốn rời đi.

Lý Phúc thông minh lanh lợi, biết ăn nói, bản lĩnh xem mặt đoán ý là giỏi nhất, cho nên tới trong cung hoàng hậu thì nhanh chóng được trọng dụng. Y muốn tìm một cơ hội để đi nơi khác kiếm sống, nhưng dần dần, Lý Phúc lại phát hiện, hoàng hậu có tính tình lương thiện, thật ra cũng hiếm có ở trong cung.

Sau đó thì gặp được Kỳ Sùng.

Năm ấy, Kỳ Sùng tám tuổi.

Một năm ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Đầu tiên là Sở phi thăng thành quý phi, như lửa đổ thêm dầu, như dệt hoa trên gấm, Sở gia cũng được hoàng đế trọng dụng, mơ hồ có ý cướp đi sự nổi bật của nhà Vũ Văn.

Chuyện thứ hai là triều Tễ ở bên cạnh.

Vương phi của nước Li sinh được một nữ nhi, triều Tễ có vương nữ, nhưng sau đó, vương phi hậm hực thắt cổ tự vẫn, Thành Vương của triều Tễ cũng phát điên cắt cổ tự sát. Đệ đệ của Thành Vương đăng cơ.

Lần đầu tiên Lý Phúc nhìn thấy Kỳ Sùng, Tam hoàng tử này đang ôm một chiếc đàn tới đây. Đàn là cửu tiêu hoàn bội(1), dùng gỗ ngô đồng làm mặt, gỗ sam làm đáy, bên trên có khắc “Tiếng to nhất là im lặng, vật to nhất là vô hình”, chữ viết bộc lộ tài năng. Sau đó, Lý Phúc mới biết được, cây đàn này là do Kỳ Sùng tự tay làm theo, chữ cũng là hắn tự tay khắc lên.

(1)”Cửu tiêu hoàn bội” là cây đàn nổi tiếng nhất thời nhà Đường, được gán cho nhà sản xuất cổ cầm nổi tiếng Lôi Uy cuối triều Đường.

Hắn còn nhỏ tuổi mà đã có thể tĩnh tâm đi làm những việc này.

Kỳ Sùng gần tám tuổi, vóc người cao hơn rất nhiều so với các đứa trẻ cùng lứa tuổi. Hắn mặc y phục trắng, ống tay áo dài nhẹ nhàng, dáng người nho nhỏ nhưng lại vô cùng cao thẳng. Bởi vì còn bé, cho nên so sánh với sau khi lớn lên, lúc đó, khuôn mặt hắn càng tuấn tú hoàn mỹ hơn, đôi mắt phượng không giận tự uy, lạnh lùng như trích tiên.

Lúc ấy, Lý Phúc nhìn ngây người, chỉ cảm thấy Tam hoàng tử điện hạ ôm đàn cổ trong tay, vậy mà lại là một người nho nhã.

Nhưng con đường tranh giành ngôi báu vừa dài vừa đẫm máu, hoàng hậu lại là một người yếu đuối vô dụng, chẳng giúp được gì. Cho dù Tam hoàng tử có nho nhã như thế nào thì cũng dễ bị ch3t trên con đường này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 670: Khủ||g bố, quá khủ||g bố!

Kỳ Sùng tới thỉnh an mẫu hậu, từng lời nói, cử chỉ, hành động đều ưu nhã quy củ, có phong độ hoàng thất hơn bất kì ai.

Lý Phúc có thể nhìn ra, trời sinh đứa nhỏ đã lạnh lùng vô tình, cũng không làm nũng ở trước mặt mẫu hậu của mình, càng không cười chút nào.

Hoàng hậu Vũ Văn cũng không đặt suy nghĩ lên trên người Kỳ Sùng, thỉnh thoảng nhìn thấy Kỳ Sùng, trong lòng bà cũng sẽ có cảm giác bị nhục nhã một cách khó lòng miêu tả.

Đây là con của bà, do hoàng hậu sinh ra, sinh ra vốn nên làm thái tử nhưng hoàng đế lại thờ ơ khiến thân phận của Kỳ Sùng cũng giống như các hoàng tử khác.

Mỗi khi nhìn thấy Kỳ Sùng, hoàng hậu Vũ Văn lại nhớ tới sự thật mình không được sủng ái.

Lần tiếp theo Lý Phúc gặp lại Kỳ Sùng là khi có việc đi tới chỗ hoàng đế, thái phó đang kiểm tra học vấn của mấy vị hoàng tử, chỉ có Kỳ Sùng có thể đối đáp trôi chảy.

Y cảm thấy đây rất có thể chính là thiên tử tương lai, vinh hoa phú quý về sau chính là được quyết định vào ngay lúc này. Lý Phúc lập tức hạ quyết tâm, nói một tiếng với hoàng hậu, muốn đi hầu hạ ở trước mặt Kỳ Sùng.

Tới bên cạnh vị hoàng tử này, Lý Phúc mới biết được, vị hoàng tử này không chỉ giỏi văn chương, cũng không phải chỉ học đòi văn vẻ làm chuyện nhã nhặn bằng mấy thứ đánh đàn vẽ tranh này.

Cơ thể con nít nhanh chóng cao lên, từng chút từng chút một, trở thành thiếu niên lâm phong như chi lan ngọc thụ. (2)

(2) Ý chỉ người thiếu niên cao lớn, mạnh mẽ như cỏ chi và cỏ lan (thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức, tình bạn tốt…), tượng tự như ngọc thụ lâm phong, ở đây có nhiều ý nghĩa đan xen nên mình xin phép giữ nguyên hán việt.

Chỉ có điều cũng càng ngày càng hung ác nham hiểm hơn.

Khuôn mặt tuấn tú khiến trái tim của tất cả các thiếu nữ đang mộng mơ về tình yêu đập thình thịch lại là một đao phủ chính cống.

Lý Phúc phát hiện, đây quả thật chính là người được định trước để trở thành hoàng đế. Bởi vì Kỳ Sùng lạnh lùng vô tình, vốn không có tim, dường như không biết tình là gì.

Mẫu hậu qua đời, hắn chẳng rơi một giọt nước mắt nào.

Ngày hôm sau, sau khi mẫu hậu qua đời, nhìn thấy hoàng đế ôm quý phi vui cười, mặt hắn vẫn vô cảm như cũ.

Mấy tháng sau, dưới áp lực của nhà Vũ Văn, hoàng đế bị ép phải phong Kỳ Sùng làm Tần Vương, hắn cũng không cười.

Kể từ khoảnh khắc gặp được Kỳ Sùng, Lý Phúc đã biết, bản thân mình bước vào vực sâu.

Nơi này chỉ toàn là bóng tối, không có một tia sáng nào, cho dù là ánh nắng vẫn là ánh trăng, toàn bộ đều không thể chiếu vào được. Dường như ngay từ khoảnh khắc được sinh ra, Kỳ Sùng đã định phải trở thành quái vật lạnh lùng vô tình như vậy.

Bởi vì khi Kỳ Sùng trưởng thành, toàn bộ lòng dạ đều đặt vào việc tranh đấu trên triều đình, hoàn toàn ở việc tính toán lợi ích. Trên chiến trường, hắn là chiến thần Tu La trăm trận trăm thắng; ở trong quan trường, hắn đang thận trọng từng bước nhổ bỏ tất cả những người đối đầu với mình.

Dùng cách tàn nhẫn và đẫm máu giết chết toàn bộ, không chừa một ai.

Tần Vương còn chưa nhược quán(2), danh tiếng đã truyền khắp thiên hạ, nhưng không phải là tiếng thơm, mà là tiếng ác. Quả thật người chết ở dưới tay hắn quá nhiều.

(2)nhược quán: khoảng 20 tuổi, được coi là tuổi trưởng thành của nam giới thời phong kiến.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1273: Bói bút (1)

Có đôi khi, Lý Phúc về phủ Tần vương cùng với Kỳ Sùng vào đêm khuya, y không tự chủ được mà nghĩ, vị điện hạ trẻ tuổi này giết người như ma, liệu có sợ hãi vào những lúc tối tăm như thế này không, liệu có sợ bị những oan hồn mà hắn ra lệnh xử tử tới đây lấy mạng không.

Kết quả chính là tự mình dọa mình. Còn mặt Kỳ Sùng không đổi sắc, Lý Phúc đi theo sau lưng hắn lại càng ngày càng sợ.

Kỳ Sùng dần dần mất đi dáng vẻ gầy gò yếu ớt thời niên thiếu, các đường nét trên mặt càng sắc nét hơn, đã có dáng người của nam tử thành niên, cao lớn như núi, cở.i quần áo chính là cơ bắp săn chắc mạnh mẽ.

Lý Phúc cũng từng nghĩ, vì sao vị điện hạ này lại chưa bao giờ chạm vào nữ nhân? Những nam tử bằng tuổi Kỳ Sùng đều đã hiểu chuyện, đã từng có vài nữ nhân rồi.

Mấy trò xu nịnh trong quan trường tất nhiên cũng có nữ tử làm bạn, nhưng Kỳ Sùng chưa bao giờ để các nàng ấy đến gần người.

Hắn có hơi mắc bệnh sạch sẽ, những kỹ nữ vũ nữ này thay người hàng đêm, không chạm vào các nàng ấy thì cũng có thể tha thứ về mặt tình cảm.

Nhưng cũng có không ít người tặng mỹ nữ đến để lấy lòng Kỳ Sùng, Kỳ Sùng cũng chưa bao giờ chạm vào.

Quả thật Lý Phúc không thể nào hiểu nổi, cũng cố ý thả lỏng một chút, cho mấy nha hoàn có suy nghĩ xấu xa kia có cơ hội bò lên giường.

Kết quả đều bị Kỳ Sùng cắt cổ ném ra ngoài.

Lý Phúc bị hoảng sợ, giương mắt lên, nhìn thấy vị điện hạ này đang lạnh lùng nhìn mình.

Hắn trông thật sự rất hoàn hảo, lại là người có quyền thế ngập trời nhưng khuôn mặt lại vô cùng hung ác nham hiểm, khiến lòng người run sợ.

Kỳ Sùng dùng khăn lau tay mình, lau qua từng ngón tay thon dài, mắt phượng quét qua Lý Phúc: “Nếu có lần sau, kết cục của ngươi cũng sẽ giống bọn chúng.”

Lý Phúc cũng đã từng phỏng đoán, liệu có phải điện hạ ghét nữ tử không, nhưng thị vệ trong tối ngoài sáng trong tay Kỳ Sùng lại không thiếu nữ tử. Kỳ Sùng đối đãi với các nàng cũng không khác gì khi đối đãi với người khác.

Hay là không được nhỉ?

Cũng không thể nào. Nếu như không được, chắc chắn sẽ tìm đại phu. Hơn nữa, hầu hết nam tử không được sẽ có tính tình vặn vẹo, càng cố tình muốn tra tấn nữ tử bên cạnh.

Khả năng duy nhất chính là không thích gần gũi với người khác, không thích bất kỳ một quan hệ nào quá mức thân mật.

Kỳ Sùng không có quan hệ thân thiết với huynh đệ, với phụ mẫu cũng không thân.

Cũng có lẽ là vì chưa bao giờ có được tình yêu của người khác nên mới không rõ lắm, làm thế nào để cho đi tình yêu.

Cho dù có nghĩ nhiều đoán nhiều hơn nữa thì y cũng không phải Kỳ Sùng, đoán đúng cũng chẳng ích gì.

Vì thế, Lý Phúc không để ý tới những chuyện này nữa.

Thật ra, hậu trạch của phủ Tần vương yên bình cũng là một chuyện tốt, bớt việc một đám nữ nhân nhao nhao tới tranh sủng.

Lý Phúc quen biết với Kỳ Sùng vào năm hắn tám tuổi, trong lúc đó, y thấy Kỳ Sùng giết người như ma.

Mười lăm năm sau, thái hậu qua đời.

Ngày thứ mười sau khi thái hậu hạ táng, Kỳ Sùng huyết tẩy cung đình.

Lý Phúc khó mà miêu tả cảnh tượng vào lúc đó.

Y có thể nhớ đến việc đó là máu tươi nhưng quá nhiều quá nhiều máu tươi. Kỳ Sùng giết tất cả các cung phi của hoàng đế, tự tay giết chết huynh đệ ruột thịt của mình, không chỉ có Kỳ Tu và Kỳ Diên, mà ngoại trừ hắn thì giết sạch toàn bộ con trai của hoàng đế, đầu của bọn họ bị vứt tới Tử Thần Điện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 473

Vừa quay đầu đã nhìn thấy nam tử tuấn mỹ mặc áo đen cầm theo thanh đao vẫn đang chảy máu ròng ròng đi tới đây.

Cửa cung đã khóa, hoàng cung bị tướng sĩ của Kỳ Sùng canh giữ, đêm hôm ấy, mọi người trong hoàng tộc trở thành thịt cá trên thớt.

Rất lâu rất lâu trước kia, khi Lý Phúc nhìn Tần vương thời niên thiếu bắn tên, thiếu niên bắn trăm phát trăm trúng, một phát bắn mười mũi tên, mũi nào cũng trúng hồng tâm. Trong khoảnh khắc ấy, Lý Phúc cảm thấy những hồng tâm đó đều là đầu người.

Hiện giờ xác xác thật thật xem Kỳ Sùng phóng hạ đồ đao, đáp cung bắn tên, tiễn tiễn vào đầu người, những người này liền chưa kịp ngáp đã ch3t tươi.

Hắn giết quá nhiều người, tiếng ác truyền xa, người trong thiên hạ đều biết hắn bạo lực và lạnh lùng tàn âc.

Tội nghiệt của Tần vương, trời đất không tha.

Từ trước tới nay, hoàng đế và Sở thị cũng là hoàng đế và phi tử duy nhất của triều Lăng bị loạn đao chém ch3t.

Lý Phúc cảm thấy Kỳ Sùng thật sự điên rồi.

Hơn nữa còn điên đến hết thuốc chữa.

Tông thất và đại thần đều sẽ không chịu để cho hoàng đế như vậy đăng cơ, thiên hạ cũng sẽ không chịu, sách sử cũng sẽ miêu tả hắn mất hết tính người như thế nào.

Nhưng, máu tươi chảy xuôi xuống dưới bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng, máu quá nhiều, vì thế trông giống nước sông tràn ra.

Bởi vì thật sự có quá nhiều máu, thậm chí còn có thể nhìn thấy ảnh ngược.

Từ trong ảnh ngược này, Lý Phúc trông thấy từng chuyện trong quá khứ, bị ám sát, bị phớt lờ, bị châm biếm, bị hãm hại, đủ loại như thế, đều là quá khứ của Kỳ Sùng.

Kỳ Sùng quả thật điên rồi nhưng là bị thâm cung lạnh như băng này ép điên.

Bởi vì trong lòng chưa từng có tình yêu cho nên mới không kiêng nể gì mà giết chóc hàng loạt.

Kỳ Sùng đăng cơ, quần thần sợ hãi, không dám không nghe.

Năm thứ hai Kỳ Sùng lên ngôi, Giang vương nước Li có quan hệ tốt với hắn tới kinh thành bàn chuyện.

Bước vào chỗ ở của Giang vương ở kinh thành, Kỳ Sùng vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ.

Nhưng đẩy cửa ra lại ngửi thấy mùi hoa mẫu đơn như có như không, mùi hoa thoang thoảng nhè nhẹ, hắn vào nhầm phòng, nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy áo đỏ rực đang trang điểm ở trước gương.

Thiếu nữ quay đầu lại, tóc đen như thác nước xõa xuống, làn da trắng mịn như băng tuyết, phảng phất không phải người trong cõi trần, trên gương mặt ngây thơ trong sáng hơi kinh ngạc, giọng nói cũng trong trẻo lãnh đạm: “Ngươi là ai?”

Trong phút chốc, đầu óc Kỳ Sùng trống rỗng.

Trên tay người đế vương này dính vô số máu tươi, một thân tội nghiệt, tiếng ác đồn xa, từ trước đến nay lòng vững như sắt, lúc này lại vừa gặp đã yêu.

Tơ tình triền miên tự nhiên nảy nở ở trong lòng, đây dường như chính là tình duyên đã được sắp đặt từ kiếp trước.

Hắn không phải là không được, mà là vận mệnh đã định sẵn, trên đời này chỉ có một người là toàn bộ tình yêu của hắn, phù hợp với hắn, ngay từ ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy và một lần cuối cùng đều là hoàn mỹ không tì vết, khiến cho hắn đầy ắp tình yêu.

Đây là duyên trời tác hợp của hắn.

Kỳ Sùng chưa bao giờ hối hận về những tội ác mà mình phạm phải nhưng vào khoảnh khắc ấy, hắn thật sự buông bỏ thanh đao giết chóc.

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.