Chương 2148
“Hội trưởng Khổng, chú Cung, thật ra không cần tuyển thủ Hoa Đà Bôi khác, mình cháu cũng đủ để đánh bại đội Thiên Kiêu của Huyết Y Môn.”
Diệp Phi (Phàm) vẫn kháng cự như cũ: “Cháu có tự tin, thật sự không được thì cháu có thể thực hiện một lệnh quân sự.”
“Diệp Phi (Phàm), chú biết cháu có tự tin, cũng tin tưởng cháu có thể đạt được kết quả tốt.”
Không Đào Lý cười ha ha một tiếng, vỗ vai Diệp Phi (Phàm) khuyên bảo: “Những người làm chuyện lớn khẳng định phải phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị hai tay.”
“Chỉ sợ có chuyện không may xảy ra, có thêm ba đồng đội cũng an tâm hơn.”
“Hơn nữa vốn mọi người định để cháu mang đội mười sáu người, nhưng lo lắng cháu có thương thế, tinh lực có hạn nên cũng chỉ để cháu mang theo ba người.”
Ông ta không nói thật ra là mười hai người khác đã bị hiệp hội Trung Y âm thầm đào thải.
Vẻ mặt Diệp Phi (Phàm) dịu đi không ít, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói: “Hội trưởng Khổng, thật sự cháu chưa từng làm việc dẫn đội thế này, cháu lo lắng sẽ làm mọi người thất vọng.”
Anh thật sự không muốn dây vào mối quan hệ rắc rối này.
“Không có việc gì, rất đơn giản, cháu cứ coi bọn họ như bạn bè ở xa, bọn họ đến Long Đô tìm cháu chơi, cháu tận tình chiêu đãi bọn họ là được.”
Khổng Đào Lý tươi cười sáng lạn: “Chỉ nửa tháng này, cháu rèn luyện tâm tính cho bọn họ luôn.”
“Tuy rằng ba tuyển thủ này thật sự rất giỏi nhưng tâm tính và suy nghĩ đều đơn thuần, dễ dàng bị người nước Dương khích tướng.”
“Diệp Phi (Phàm), cháu cũng không phải nghĩ nhiều, cháu coi bọn họ là phương án dự phòng, hoặc như một khoản bảo hiểm mà mọi người thêm cho cháu.”
“Mấy ông già các chú vô năng, không làm được gì nhiều, chỉ có thể làm vậy để ủng hộ cháu.”
Ông ta nhìn Diệp Phi (Phàm), thở dài nói: “Cháu cũng biết đấy, trận đấu này mà thua thì hậu quả để lại là rất lớn.”
Thấy Khổng Đào Lý đã nói đến mức này rồi, Diệp Phi (Phàm) đành phải bất đắc dĩ gật đầu: “Đi, cháu đến trông coi bọn họ.”
“Ha ha ha, đồng ý là tốt rồi.”
Ông cụ Cung thấy Diệp Phi (Phàm) đồng ý thì rất vui vẻ.
“Được rồi, Diệp Phi (Phàm) dưỡng bệnh cho tốt, bọn Lạc Thần đến Long Đô thì chú sẽ nói bọn họ liên hệ với cháu.”
“Đúng rồi, đây là tư liệu về ba người Lạc Thần, đêm nay cháu bớt thời gian nhìn một cái.”
“Còn có tin tức về đoàn Thiêu Kiêu của nước Dương cũng gửi vào hòm thư của cháu rồi, Thiên Sơn, Mộ Tuyết, Thất Lang là đòn sát thủ của bọn họ.”
Ông cũng vỗ bả vai Diệp Phi (Phàm), dán sát người nói nhỏ vào tai Diệp Phi (Phàm) một câu.
“Hội trưởng Khổng đã thương lượng với các chú, nếu trận đấu này thắng lợi thì cháu chính là hội trưởng phân hội Long Đô, tiến thẳng vào trung y Trung Quốc.”
“Chờ sang năm hội trưởng Khổng về hưu, cháu sẽ sở thành hội trưởng hiệp hội Trung Y.”
“Diệp Phi (Phàm), cơ hội một bước lên trời này, cháu nhất định đừng để lãng phí.
Cung Long thật lòng nói với Diệp Phi (Phàm).
Khổng Đào Lý cũng cười gật đầu: “Chú cũng mong cháu thế chỗ của chú, chỉ là thiếu một cơ hội, hiện tại cơ hội tới rồi…”
Diệp Phi (Phàm) cười tươi gật đầu: “Cám ơn chú Cung, cám ơn chú Khổng, cháu nhất định sẽ không để hai người thất vọng.”
Khổng Đào Lý và ông cục Cung rời khỏi phòng bệnh của Diệp Phi (Phàm), sau đó được bảo vệ hộ tống về nhà.
Xe chạy được nửa đường, di động của Khổng Đào Lý rung lên, ông ta cúi đầu nhìn, sau đó cầm lên nghe máy.