Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 481



Chương 481:

 

Tuy ông ta không có biểu hiện gì là tức giận nhưng mọi người đều cảm nhận được sự uy nghiêm của ông ta.

 

“Là tôi!” Diệp Phi chắp hai tay ra sau lưng, vừa tiến lên vừa nói: “Ông thích ý kiến à?”

 

Ông thích ý kiến à?

 

Nghe thấy câu hỏi này, Trương Huyền và đám người kia lặng người, ai nấy đều trợn mắt há mồm mà nhìn Diệp Phi.

 

Thằng ranh này có thân phận gì, được ai chống lưng mà dám kêu lớn lối với một người được nhiều phe cánh ủng hộ như Triệu Hồng Quang chứ? Chẳng khác gì tự tìm đường chết cả.

 

Trời đất, còn làm màu nữa à? Chẳng lẽ Diệp Phi cho rằng chỉ cần dựa vào mỗi một mình Hoàng Tam Trọng là có thể thích làm gì thì làm sao?

 

Những kẻ không biết thực hư đều thầm chế nhạo Diệp Phi một phen, chỉ có Hùng Thiên Nam đang che đầu lại thì hơi cau mày. Trong tình thế hết sức nguy cấp này, cho dù giả vờ được đến đâu thì cũng cần một sự quyết tâm và sức mạnh rất lớn.

 

Sự đắc ý trong lòng Hùng Thiên Nam đã vơi đi chút ít, sau đó anh ta lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho một người.

 

Các cô gái xinh đẹp thì khịt mũi coi thường, cảm thấy Diệp Phi chẳng biết trời cao đất dày là gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1006: Phiền toái Cầu Nhiệm Khác để lại

 

“Khốn kiếp, dám lớn lối với Triệu Hồng Quang tao à, có phải mày muốn chết rồi không…” Triệu Hồng Quang nghe vậy cũng giận tím mặt, tiến lên một bước và nhìn về phía Diệp Phi.

 

Ban đầu Triệu Hồng Quang đứng chắp hai tay ra sau lưng, khí thế hùng hồn không một ai có thể bì nổi, nhưng ngay thời khắc bốn mắt chạm nhau, ông ta lại lập tức sợ tới mức hồn bay phách lạc. Đầu ông ta nổ bùm một tiếng, trống rỗng trong một giây!

 

Triệu Hồng Quang không ngờ người khiêu chiến mình lại là Diệp Phi.

 

“Diệp… Phi…” Cả người Triệu Hồng Quang mềm nhữn ra, hai chân run lên một cái, suýt nữa thì khuyu chân quỳ xuống!

 

Kể từ khi bị Diệp Phi tát một cái rồi bay thẳng ra ngoài, Triệu Hồng Quang đã có một nỗi ám ảnh mang tên Diệp Phi, ông ta không hề muốn đắc tội anh, trừ khi thầy xuất hiện ở đây làm chỗ dựa cho ông ta.

 

“Chú họ, chính Diệp Phi này đấy ạ” Trương Huyền ngẩng cổ nhìn Diệp Phi: “Gã ta làm cả cháu với cậu Nam bị thương đấy ạ”

 

Hai mắt Trương Huyền đang nhìn chằm chăm vào Diệp Phi nên anh ta không biết lúc này Triệu Hồng Quang đang có vẻ mặt như thế nào.

 

Diệp Phi thừa nhận thẳng thừng: “Không sai, đều do tôi làm cả đấy, ông có ý kiến gì không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

 

Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo, cũng quá không biết để lại một đường lui cho mình.

 

Hùng Thiên Nam nhếch mép cười, thầm mỉa mai Diệp Phi là một kẻ ngu ngốc.

 

“Diệp Phi, sao còn chưa chịu quỳ xuống đi?” Trương Huyền gào một câu về phía Diệp Phi: “Mày muốn chú họ của tao tức giận à?”

 

Hầu như các cô gái đang có mặt ở đây đã không vừa mắt với thái độ của Diệp Phi từ lâu, các cô ấy đều hả hê chờ Triệu Hồng Quang trị Diệp Phi.

 

“Câm miệng!” Cuối cùng thì Triệu Hồng Quang cũng đã lấy lại tinh thân, ông ta vội cho Trương Huyền một cược thật mạnh.

 

“Âm!” Trương Huyền lảo đảo ngã nhào, mặt mũi bầm dập.

 

Lúc này, tất cả mọi người, dù là Hoàng Tam Trọng hay.

 

Hùng Thiên Nam, thậm chí là Hoàng Thiên Kiều thì đều vô cùng kinh ngạc mà dồn hết sự chú ý về phía Triệu Hồng Quang.

 

Nhất là Trương Huyền, anh ta quay phắt đầu nhìn Triệu Hồng Quang, không biết tại sao chú họ anh ta lại đạp anh ta!

 

Nhưng Triệu Hồng Quang thì ngược lại, ông ta ước gì có thể tự tay đánh chết thằng cháu trai này.

 

Chọc ai không chọc, chẳng hiểu sao Trương Huyền lại dây vào Diệp Phi, hơn nữa còn gọi cả ông ta tới. Vậy có khác gì bảo ông ta tới chết chùm đâu! Ông ta đã hy sinh con gái và con trai của mình mới có thể giữ được mạng, nhưng qua chưa được hai ngày thì đã đụng vào họng súng là Diệp Phi, Triệu Hồng Quang khóc không ra nước mắt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1328

 

Trương Huyền đúng là một kẻ chỉ biết đào hố cho chú mình mà!

 

“Tai ông bị điếc à?” Diệp Phi chắp hai tay ra sau lưng mà tiến lên, nhìn chăm chằm vào Triệu Hồng Quang băng đôi mắt nghiền ngẫm: “Tôi đang hỏi cơ mà, ông có ý kiến gì không?”

 

Cả người Triệu Hồng Quang run lên một cái, ông ta nơm nớp lo sợ mà nói: “Không dám, không dám…” Sao ông ta dám ý kiến ý cò được chứ?

 

Đúng là ông ta có máu mặt thật, lại còn là cao thủ Hoàng cảnh không ai biết thực lực sâu chừng nào, nhưng cũng phải xem là đang đứng trước mặt ai nữa chứ.

 

Đứng trước Diệp Phi, ông ta chẳng khác gì một con kiến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.