Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 781



Chương 781:

 

“Người phàm kia, muốn đấu với Hắc U ta đây, kết cục chỉ có chết”

 

Năm phút sau, khói trắng tản ra, bà lão mặc áo choàng đen từ sau thân cây bước ra, tay cầm một cây gậy đầu rắn từ từ bước tới.

 

Bà ta khoảng trên dưới năm mươi tuổi, nhưng khuôn mặt xấu xí và gớm ghiếc, còn có rất nhiều nếp nhăn, trông giống như một con trăn vậy.

 

Bà lão áo đen vừa tiến tới, vừa kiểm tra thành quả của mình, rất vừa ý khi nhìn thấy đám người Diệp Phi sắc mặt biến xanh.

 

“Tất cả đều ngã xuống rồi, rất tốt, ta sẽ xử lý từng tên một”

 

Âm thanh của bà ta lơ lơ lửng lửng, mang theo sự độc ác và vô vàn sát ý.

 

“Đặc biệ “Ta nhất định sẽ phá hủy đi dung mạo của ngươi, chặt đi tay chân của ngươi, cho cổ độc cắn nát lục phủ ngũ tạng của ngươi.”

 

Bà lão áo đen sờ sờ vết thương trên mặt, đầy vẻ oán hận đối với Đường Nhược Tuyết.

 

Lần báo thù cho chủ nhân này, không ai có thể địch lại, rất nhiều người đến cả cái bóng của bà ta còn chưa thấy được đã là người phụ nữ đáng ghét kia phải chết.”

 

Kết quả hôm nay lại chịu thiệt thòi trong tay Đường Nhược Tuyết.

 

Trong lòng bà lão áo đen bây giờ toàn là oán hận.

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (3)

 

Bà ta đá Giang Hoành Độ đang ngáng đường mình sang một bên, chầm chậm bước đến trước mặt Đường Nhược Tuyết, cầm lấy cây gậy, đầu rắn xuất ra một con dao nhỏ.

 

Bà ta từ từ khom người, phát ra tiếng cười độc ác, đầy vẻ hứng thú mà áp dao lên mặt Đường Nhược Tuyết: hưởng thụ đi…”

 

“Răng rắc”

 

Đúng vào lúc này, người đang miệng sùi bọt mép là Diệp Phi bật dậy, hai chân đạp vào bắp chân của bà lão mặc áo choàng đen.

 

Đồng thời dùng lực lộn nhào.

 

Một âm thanh giòn tan vang lên, chân của bà lão áo choàng đen gấy rồi, he lên một tiếng thảm thiết ngã ra mặt đất, cây gậy trong tay cũng bị ném sang một bên.

 

“Ngươi không trúng độc!”

 

Bã lão mặc áo đen tức giận rống to lên: “Ngươi dám lừa ta: Hai tay bà ta thả cổ trùng ra.

 

“Vèo!”

 

Diệp Phi nhảy lên và dùng kiếm chém xuống.

 

“Răng rắc” Lại một âm thanh giòn tan vang lên, hai tay bà lão áo đen bị Diệp Phi đánh gấy.

 

Máu tuôn ra như suối.

 

“ÁP “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Ta phải giết ngươi, ta phải giết chết ngươi!”

 

Trong lúc bà lão áo choàng đen đang gào khóc thảm thiết, Diệp Phi dùng một cước quét ngang vạn quân, đá mạnh vào đầu bà lão áo choàng đen.

Tham Khảo Thêm:  Chương 167

 

Đầu bà ta bị chấn động, lập tức hôn mê ngã xuống đất.

 

Diệp Phi thấy vậy mới ngừng công kích, trên mặt và sau lưng đều là mồ hôi.

 

Đối phó với những người như bà lão áo choàng đen, chỉ có thể dùng chút chiêu trò nhỏ rồi đánh mạnh một kích, dựa vào bản lĩnh thì đánh không được đâu.

 

Làm bà lão áo choàng đen ngất xỉu, Diệp Phi hiển nhiên vẫn còn chưa an tâm, lại đánh gãy thêm cái chân còn lại của bà ta, đánh gãy luôn cả hàm răng trong miệng.

 

Toàn thân bà ta đều là độc, chỉ cần phút chốc không chú ý thôi sẽ trúng chiêu ngay.

 

Anh gọi điện thoại kêu Hoàng Tam Trọng tới xử lí, còn giúp cho đám người Giang Hoành Độ châm cứu một chút, tạm thời bảo vệ tâm mạch, không nguy hiểm tới tính mạng.

 

Sau đó Diệp Phi ôm Đường Nhược Tuyết chạy đến khách sạn Như Ý. Khi đi ngang qua cây ngô đồng nơi bà lão áo choàng đen bị thương vì đạn, Diệp Phi liếc mắt một cái.

 

Anh phát hiện, vết đạn trên đó… cả sáu phát cùng tạo thành một cái lỗ!

 

Sau khi vào khách sạn Như Ý, Diệp Phi vừa chữa trị cho Đường Nhược Tuyết vừa kêu người đem một số dược liệu lên.

 

Anh tranh thủ gửi tin nhắn cho Thẩm Đông Tinh, nhờ cậu †a tìm một vài người phụ nữ đáng tin cậy có thể chăm sóc người khác đến.

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.