Ngay khi Đổng Chiêm Cương di chuyển, mười mấy cao thủ đứng đầu của chiến vực Yến Đô cũng đều lao về phía chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
Đổng Chiêm Cương là thống soái tối cao của chiến vực Yến Đô, bản thân cũng có thực lực cực kì mạnh mẽ, nhưng mặc dù ông ta có mạnh đến đâu chăng nữa thì cũng chỉ là Vương Cảnh đỉnh phong.
Còn đối phương có tới tận chín cao thủ có thực lực tương đương ông ta, thậm chí còn có thêm một cao thủ bán bộ Thần Cảnh mạnh hơn ông ta khá nhiều.
“Oành!”
Nháy mắt, Đổng Chiêm Cương đã so chiêu một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, chỉ vừa chạm nhau, cả hai đều bị đẩy lui về phía sau vài bước.
Nhưng Đổng Chiêm Cương còn chưa đứng vững, lại có một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nữa tấn công về phía ông ta.
“Oành oành oành!”
Ba cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nhanh nhẹn lướt qua tuyến phòng thủ của cao thủ chiến vực Yến Đô, lao về phía Đổng Chiêm Cương.
Đổng Chiêm Cương chỉ có một mình đối địch với ba cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, thất thế, liên tục bị đánh lui.
Cao thủ chiến vực Yến Đô tuy chiếm ưu thế về số lượng nhưng ngoại trừ Đổng Chiêm Cương, không có người nào có thực lực đạt tới Vương Cảnh đỉnh phong.
Mã Siêu đang canh giữ bên cạnh Dương Thanh, thấy tình thế này, sắc mặt đã âm trầm cực kì, ý muốn giết người lập lòe không ngừng nơi đáy mắt.
Thực lực hiện tại của anh ta chỉ có Vương Cảnh trung kỳ, cao nhất cũng chỉ có thể bộc phát được sức chiến đấu của cấp độ Vương Cảnh đỉnh phong.
Trước đó anh ta còn từng bị trúng đạn ở Vương tộc họ Quan, đến giờ còn chưa khôi phục, nếu bây giờ ra tay, chỉ sợ còn chẳng thể phát huy được thực lực Vương Cảnh trung kỳ nữa.
Nhưng mà Hồng Trần một lúc cử đến mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, thậm chí trong đó còn có một cao thủ bán bộ Thần Cảnh.
Anh ta thật sự không thể nào bảo vệ được Dương Thanh.
Đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình thật yếu ớt và nhỏ bé.
Trước mặt những cao thủ bình thường, quả thật anh ta rất mạnh, nhưng khi đối mặt với những cao thủ đứng đầu chân chính, anh ta vẫn hoàn toàn không có khả năng chống trả. Lúc này, đừng nói đến chuyện bảo vệ Dương Thanh, chỉ e dù anh ta có muốn chạy cũng rất khó.
Bây giờ, anh ta chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hi vọng vào các cao thủ chiến vực Yến Đô.
“Khốn kiếp, sát thủ Hồng Trần các người dám đặt chân vào Chiêu Châu, không sợ chọc giận chiến vực Chiêu Châu sao? Một khi chiến vực Chiêu Châu phái cao thủ đứng đầu ra hỏi tội, Hồng Trần các người chỉ có nước bị diệt sạch!”
Đổng Chiêm Cương vung một quyền đầy lùi một sát thủ Hồng Trần, quát lớn, vẻ mặt cực kì nghiêm nghị.
Ông ta biết rõ tình cảnh hiện tại của bọn họ gian nan cỡ nào, dù bọn họ có hàng trăm cao thủ đứng đầu của chiến vực nhưng đối mặt với mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của Hồng Trần thì vẫn chẳng thấm vào đâu.
Cho tới hiện tại, cao thủ bán bộ Thần Cảnh kia còn chưa ra tay, chỉ mới chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong đã gần như đè bẹp bọn họ rồi.
Sát thủ cầm đầu cười lạnh một tiếng, nheo mắt nói: “Trong từ điển của Hồng Trần bọn tôi, không có chữ “sợ”, Dương Thanh đã giết nhiều cao thủ đứng đầu của Hồng Trần, cậu ta phải chết!”
“Nếu các người không muốn có thêm nhiều người chết oan uổng, tôi khuyên các người nên vứt bỏ Dương Thanh đi thôi, mục đích của bọn tôi chỉ có một, đó chính là giết chết Dương Thanh, chỉ cần cậu ta chết, bọn tôi sẽ rời khỏi Chiêu Châu ngay lập tức”.
Hiển nhiên, Hồng Trần vẫn còn tương đối kiêng dè trước chiến vực Chiêu Châu.
Bằng không, bọn họ cũng sẽ không nói nhiều với Đổng Chiêm Cương như vậy.
“Nói vậy có nghĩa là đã không còn đường thương lượng?”
Đổng Chiêm Cương nghiến răng hỏi lại.
Sát thủ bán bộ Thần Cảnh hơi cau mày, lạnh lùng nhìn Đổng Chiêm Cương, nói: “Tôi cho các người mười giây cuối cùng, nếu các người vẫn kiên quyết bảo vệ Dương Thanh thì chớ trách chúng tôi không khách sáo!”
“Tôi cũng cho các người mười giây cuối cùng, mau chóng cút khỏi Yến Đô, bằng không, Hồng Trần sẽ phải đối mặt với lửa giận của toàn bộ chiến vực Chiêu Châu!”
Đổng Chiêm Cương hùng hồn quát lớn, dù đang phải đối mặt với cao thủ mạnh hơn mình nhưng ông ta vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.
Là thống soái chiến vực Yến Đô, ông ta biết rất rõ, Dương Thanh có ý nghĩa lớn thế nào với toàn bộ Chiêu Châu.
Đây là một người có thể địch được một nửa quốc gia, cho nên, dù phải hi sinh toàn bộ cao thủ chiến vực Yến Đô cũng nhất định phải bảo vệ người này.
Lúc này, Phùng Tiểu Uyển còn đang liều mạng điều trị cho Dương Thanh, hai vợ chồng Mã Siêu và Ngải Lâm đều căng thẳng đứng canh trước mặt anh.
Trong mắt Mã Siêu lúc này chỉ còn lại khao khát giết người hừng hực bất tận, chỉ cần cho anh ta một cơ hội, anh ta nhất định sẽ tự tay diệt sạch Hồng Trần.
“Nếu đã thế, chúng tôi chỉ có thể giết sạch các người, chỉ cần giết hết các người thì sẽ không có ai biết, chuyện này có liên quan tới Hồng Trần”.
Sát thủ bán bộ Thần Cảnh của Hồng Trần hừng hực ý chí chiến đấu, một luồng sát khí khủng bố từ trên người ông ta tràn ra, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ khu vực này.
Sắc mặt Đổng Chiêm Cương đã khó coi tột độ, ông ta cũng đã nghĩ tới trường hợp đối phương thật sự muốn tiêu diệt toàn bộ hơn trăm cao thủ chiến vực Yến Đô.
“Chiến vực Yến Đô, bày trận!”
Đổng Chiêm Cương bỗng hét lớn một tiếng.
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, trăm vị cao thủ của chiến vực lập tức tụ hội lại, lấy Dương Thanh làm tâm.
Mỗi một cao thủ chiến vực thoạt nhìn đều đã quyết ý liều mình, không một ai vì đối thủ mạnh hơn mình mà tỏ ra sợ hãi.
Trong mắt mỗi người chỉ có kiên định và quyết tâm chiến đấu.
“Chiến! Chiến! Chiến!”
Đột nhiên, trăm cao thủ chiến vực đồng thanh hét vang, thanh âm chấn động đất trời, hào khí chạm mây.
Đổng Chiêm Cương như đã hóa thân thành một thanh dao nhọn, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh dao găm ba cạnh, hai mắt dán chặt vào sát thủ bán bộ Thần Cảnh của Hồng Trần.
Một trăm cao thủ bày trận thành hình tam giác, lúc này chợt như hòa làm một thể, trong tay mỗi người đều nắm một thanh dao găm ba cạnh lóe ánh sáng lạnh.
Giờ phút này, ngay cả cao thủ bán bộ Thần Cảnh cũng cảm thấy một sự uy hϊế͙p͙ cực lớn từ phía đội ngũ của trăm cao thủ kia.
“Hừ! Đúng là không biết lượng sức mình!”
Cao thủ bán bộ Thần Cảnh của Hồng Trần chợt vung tay, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh: “Giết!”
Ông ta vừa ra lệnh, chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong đã đồng loạt xông về phía đội hình của trăm cao thủ chiến vực.
“Giết!”
Đổng Chiêm Cương phẫn nộ rít lên, bước chân thoáng động, nháy mắt đã lao lên nghênh chiến.
Sát thủ bán bộ Thần Cảnh kia kinh hãi nhìn, trăm cao thủ chiến vực do Đổng Chiêm Cương đẫn đầu lại có thể đồng bộ tiến lên.
Thoạt nhìn, đội hình này chẳng khác nào một lưỡi dao chứa sức mạnh của trăm cao thủ Vương Cảnh đang nhằm về phía chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
“Phụt!”
Nháy mắt, cao thủ hai bên đã chạm mặt, Đổng Chiêm Cương rống to hơn: “Đâm!”
Ngay khi lời của ông ta vừa thốt ra khỏi miệng, các cao thủ chiến vực ở vị trí trước nhất đồng loạt vung dao găm ba cạnh trong tay.
“Lùi!”
“Đâm!”
Ngay sau đó, Đổng Chiêm Cương lại liên tục đưa ra hai lệnh, trăm cao thủ chiến vực liền lập tức lùi lại phía sau.
Vòng cao thủ chiến vực ngoài cùng tung ra một đòn xong, không quan tâm trúng mục tiêu hay không, đều lập tức lui về phía sau.
Tiếp đó, hàng cao thủ chiến vực thứ hai đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công liền vọt lên phía trước, dao găm trong tay cũng đồng loạt vung lên.
“Vây!”
Đổng Chiêm Cương lại ra lệnh, trăm cao thủ chiến vực lập tức di chuyển, gần như chỉ trong nháy mắt đã vây chặt lấy chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của Hồng Trần.
“Đâm!”
“Lùi!”
“Đâm!”
…
Theo từng mệnh lệnh của Đổng Chiêm Cương, trăm cao thủ chiến vực hành động thống nhất, mỗi đợt tấn công đều có thể gây thương tổn cho đám sát thủ Vương Cảnh đỉnh phong của Hồng Trần.
Sau mấy đợt giao chiến, đã có hai sát thủ của Hồng Trần chết tại trận.
Sát thủ bán bộ Thần Cảnh đứng ngoài vòng vây chứng kiến cảnh tượng đó, sắc mặt đã cực kì âm trầm.