*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thưa bố, con thật sự không cần biệt viện đó nữa đâu ạ, xin bố hãy cho anh hai thêm một cơ hội nữa!”
Đoàn Vô Viêm thình lình lên tiếng.
Lúc này chỉ có ông ta mới dám chen vào, những người khác đâu ai dám nói giúp cho Đoàn Vô Nhai.
Đoàn Hoàng vui mừng nhìn Đoàn Vô Viêm, giọng điệu cũng tốt hơn nhiều: “Bố đã cho nó cơ hội nhưng nó không biết phải trái, không trách ai được”.
“Con hãy chuẩn bị đi, ngày mai chính là lễ sắc phong cho con!”
Dứt lời, Đoàn Hoàng nhìn lướt qua xung quanh, nói tiếp: “Chuyện thứ hai tôi muốn nói là bàn với các vị cách giải quyết Dương Thanh!”
Nghe vậy, ai cũng đều giật mình.
Đoàn Vô Nhai đưa Dương Thanh về Hoàng tộc họ Đoàn đã được ba ngày.
Dù sao đó cũng là nhân vật chính của cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, đương nhiên bọn họ biết anh là ai.
Xem ra trong lòng Đoàn Hoàng đã có quyết định từ trước, nếu không thì đã không tước đi ngôi vị kế thừa của Đoàn Vô Nhai.
Dương Thanh được Đoàn Vô Nhai đưa về, bây giờ Đoàn Hoàng lại muốn thảo luận cách giải quyết anh, hiển nhiên là chuẩn bị hành động.
“Thưa bố, Dương Thanh còn trẻ mà đã có thể giao chiến với cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nếu cậu ta chịu khuất phục và làm việc cho mình thì con nghĩ có thể giữ lại, không được thì con đề nghị xử tử!”
Đoàn Vô Viêm đáp lại đầu tiên.
Ông ta đã biết chuyện Đoàn Vô Nhai chủ động xây dựng mối quan hệ với Dương Thanh khi ở Yến Đô.
Có thể nói, hiện giờ hai người đã đứng trên cùng một chiến tuyến, nếu để Dương Thanh sống sót thì đây sẽ là một mối đe dọa khôn lường.
Dù sao thì toàn bộ Hoàng tộc họ Đoàn chỉ còn mỗi Đoàn Vô Nhai là có thể làm dao động địa vị của Đoàn Vô Viêm.
Dương Thanh mà còn sống, có lẽ trong Hoàng tộc chỉ có Đoàn Hoàng có thể áp chế anh.
“Ngũ hoàng tử nói đúng, nếu Dương Thanh chịu quy thuận thì có thể giữ lại, không được thì phải xử tử ạ!”
Một ông lão lên tiếng.
“Trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, Dương Thanh không chỉ đắc tội Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng tộc họ Long và Hiệp hội Võ thuật mà còn đắc tội cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành”.
Một người trong dòng chính cũng nói: “Loại người đi đâu cũng kéo kẻ thù về như thế thì cho dù phục vụ cho chúng ta cũng là một mối nguy hiểm tiềm tàng, tôi đề nghị giết chết trước khi cậu ta tỉnh lại!”
Những người ban đầu còn nâng đỡ Đoàn Vô Nhai đều lựa chọn im lặng.
Ông ta đã bị tước đi vị trí người thừa kế, họ mà còn đối đầu với Đoàn Vô Viêm thì không khác gì tự tìm tội về cho mình.
Chưa kể, ý của Đoàn Hoàng cũng đã rất rõ ràng, lão ta không muốn giữ Dương Thanh lại.
“Như vậy thì chúng ta giơ tay biểu quyết, ai đồng ý giết Dương Thanh thì giơ tay!”
Đoàn Hoàng nhìn lướt qua mọi người, đưa ra quyết định.
“Soạt soạt soạt…”
Tất cả những người trong phòng họp đều giơ tay, kể cả Đoàn Hoàng.
“Được, đồng ý hết!”
Lão ta nhìn Đoàn Vô Viêm, ra lệnh: “Con lập tức dẫn người đi giết Dương Thanh đi!”
“Rõ thưa bố!”
Đoàn Vô Viêm mừng rỡ đáp.
Một bên khác, Đoàn Vô Nhai ra ngoài phòng họp rồi nhanh chóng trở về biệt viện.
“Nhị hoàng tử!”
Thấy ông ta đã về, một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ vội vàng tiến lên, nét mặt lo lắng.
“Độc Du, ông đưa cậu Thanh và Ngữ Yên rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn ngay!”
Đoàn Vô Nhai nôn nóng ra lệnh.
“Nhị hoàng tử, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Độc Du hoảng hốt hỏi.
Ông ấy không thuộc Hoàng tộc họ Đoàn mà là được Đoàn Vô Nhai cứu nên đi theo ông ta.
Ở Hoàng tộc họ Đoàn, ông ấy có thể không nghe lệnh của Đoàn Hoàng nhưng tuyệt đối tuân theo lời của Đoàn Vô Nhai.
Thế mà giờ Đoàn Vô Nhai lại bảo ông ấy đưa Dương Thanh và Đoàn Ngữ Yên đi, điều này chứng tỏ có chuyện lớn rồi.
“Không kịp rồi, đi khỏi đây nhanh lên!”
Đoàn Vô Nhai thúc giục: “Dù sao tôi cũng là Nhị hoàng tử của Hoàng tộc họ Đoàn nên cho dù bị tước đi vị trí người thừa kế cũng không có ai làm gì tôi, nhưng nếu ông và những người khác ở lại nhất định sẽ bị giết!”
Từng được nắm giữ thân phận Đoàn Hoàng tương lai, Đoàn Vô Nhai cũng không ngốc, với phong cách làm việc của Đoàn Hoàng thì một khi ông ta không còn là người thừa kế nữa, những gì liên quan đến ông ta cũng sẽ bị xóa bỏ.
Kể cả Đoàn Ngữ Yên cũng có thể bị Đoàn Hoàng ra lệnh giết chết.
Lão ta cho rằng cô ấy cũng giống mẹ mình, sống sót sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho Đoàn Vô Nhai.
Cái mà Đoàn Hoàng mong muốn là một Đoàn Vô Nhai vô tình vô nghĩa, như thế mới có thể làm việc cho Hoàng tộc họ Đoàn mà không có bất cứ trăn trở nào.
“Bố!”
Đoàn Ngữ Yên kinh hoàng: “Vị trí người thừa kế của bố đã bị ông nội lấy đi rồi sao?”
Đoàn Vô Nhai gật đầu, áy náy nhìn cô ấy: “Ngữ Yên à, bố xin lỗi con, bây giờ đến cả biệt viện này bố cũng không giữ được nữa”.
“Nghe bố nói, giờ con đưa cậu Thanh đi theo Độc Du rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt, như vậy bố mới yên tâm được”.
Hai mắt Đoàn Ngữ Yên đỏ hoe, nức nở nói: “Con không đi! Con muốn ở lại với bố!”
“Con phải đi!”
Đoàn Vô Nhai nhận thấy có vài hơi thở Thần Cảnh đang đến gần.
“Độc Du, nghe lệnh tôi!”
Ông ta quát.
“Rõ!”
Độc Du không chần chừ nữa, biết cứ tiếp tục nán lại không những không giúp được Đoàn Vô Nhai mà còn làm liên lụy.
“Bố ơi…”
Đoàn Ngữ Yên bật khóc.
“Đi đi!”
Đoàn Vô Nhai hét lên, mắt đầy tơ máu.
Đoàn Ngữ Yên cắn môi, đi theo Độc Du rời khỏi đây.
Độc Du cõng Dương Thanh trên vai rồi ra ngoài.
“Anh hai, anh bảo họ đi đâu thế?”
Ngay lúc này, một giọng nói đùa cợt thình lình vang lên.
Đoàn Vô Viêm mang theo bốn cao thủ Thần Cảnh bao vây Dương Thanh, Độc Du và Đoàn Ngữ Yên.
“Đoàn Vô Viêm!”
Đôi mắt Đoàn Vô Nhai đỏ như sắp ứa ra máu, phẫn nộ quát: “Cậu đã lấy được vị trí người thừa kế rồi, còn muốn gì nữa?”
“Thả họ đi, có gì cứ giải quyết với tôi!”
Đoàn Vô Viêm phì cười: “Anh hai à, không phải tôi không muốn thả mà là bố đã ra lệnh phải giết Dương Thanh”.
“Ngoài ra, ông ấy còn yêu cầu phá hủy cả biệt viện này nữa!”
Nghe ông ta nói vậy, sắc mặt Đoàn Vô Nhai thay đổi ngay tức khắc, tức giận vô cùng: “Bố muốn giết cậu Thanh ư?”
“Xem ra anh hai kính trọng Dương Thanh này lắm, nghe giọng cung kính đến vậy cơ mà”.
Đoàn