*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rõ ràng Mã Vương không tin Dương Thanh sau khi lấy lại trí nhớ sẽ xóa bỏ mọi ân oán cho dù họ đã nịnh nọt anh.
Bạch Vương và Tiết Vương nhìn nhau, Bạch Vương lên tiếng: “Tôi thấy chuyện này phải suy xét thật cẩn thận, tôi đề nghị để xem thế nào đã rồi tính sau”.
Tiết Vương cũng tán thành: “Tôi đồng ý với ý kiến của Bạch Vương.
Chúng ta vốn có thù oán với Dương Thanh, bây giờ là thời điểm khó khăn nhất của cậu ta, nếu nắm chắc một đòn có thể giết chết thì làm, nếu không đến ngày cậu ta có cơ hội trở mình, tự tay giết ba Vương tộc chúng ta là cái chắc”.
Nghe Bạch Vương và Tiết Vương nói vậy, Mã Vương cười lạnh: “Hai người sợ đấy à?”
“Mã Vương, ông đừng hành động theo cảm tính, Dương Thanh vốn dĩ không phải người bình thường, chỉ dựa vào Liên minh Vương tộc chúng ta thì không thể cản nổi lửa giận của cậu ta đâu”.
Bạch Vương lạnh giọng nói: “Hơn nữa, nếu cậu ta thật sự muốn tiêu diệt chúng ta thì đã làm từ lâu rồi, tại sao đến giờ vẫn chưa làm gì cả? Tôi nói cho hai ông nghe, đó là vì cậu ta cảm thấy không đáng”.
“Nghe thì như sỉ nhục thật, nhưng đó cũng là cơ hội cậu ta cho mình cơ mà?”
“Hai bên đúng là có ân oán với nhau thật, nhưng nếu lần này chúng ta phục tùng thì sau khi lấy lại trí nhớ cậu ta sẽ không làm khó đâu”.
Tiết Vương gật đầu: “Mã Vương, ông bình tĩnh lại đi, so với việc làm tung tích của Dương Thanh bị bại lộ thì có khi việc chúng ta giữ bí mật cho cậu ta còn giúp có được một cao thủ Siêu Phàm Cảnh chống lưng đấy”.
“Theo như tôi được biết thì trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, Dương Thanh không chỉ chọc giận Miêu Thành mà còn chuốc oán với cả Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp”.
“Đây là cơ hội cho chúng ta, nếu Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp dám gây hấn với Dương Thanh thì cách kết cục bị tiêu diệt không còn xa nữa”.
“Một khi hai Hoàng tộc này bị tiêu diệt, đó sẽ là thời cơ cho chúng ta!”
Ánh mắt Tiết Vương tràn đầy tham vọng.
Thái độ của Mã Vương cũng rất kiên quyết, lão ta cắn răng nói: “Tôi nói cho các ông biết, Dương Thanh phải chết! Nếu không thì khi cậu ta nhớ lại mọi chuyện, đó sẽ là thời điểm Liên minh Vương tộc biến mất!”
Tiết Vương và Bạch Vương không nói gì nhưng ai cũng tỏ ra không vui.
“Mã Vương!”
Rốt cuộc Bạch Vương không chịu nổi nữa, tức giận quát lên.
“Gì? Tôi nói gì sai à?”
Thật lâu sau, ba người đã lấy lại bình tĩnh, Tiết Vương lên tiếng: “Vừa rồi Bạch Vương nói một câu rất đúng, bây giờ chúng ta đang đứng trên cùng một chiến tuyến”.
“Bất kể là ở Vương thành Bạch, Vương thành Mã hay Vương thành Tiết thì ba Vương tộc của chúng ta đều là gia tộc mạnh nhất, nhưng điều đó không có nghĩa mỗi Vương tộc đều có khả năng trấn áp toàn bộ gia tộc hàng đầu trong Vương thành”.
“Sở dĩ mấy gia tộc kia đã rục rịch nhưng vẫn chưa hành động là vì họ biết ba Vương tộc chúng ta hợp lại thành liên minh, thế nên mới không dám bắt tay đối phó”.
.