Chàng Rể Chiến Thần

Chương 144: Lại gặp rắc rối



“Cậu chạy thoát ư?”

Nhiếp ảnh gia vừa chạy được mấy bước, thì bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện trước mặt anh ta.

Anh ta chợt biến sắc, vô thức xoay người nhìn ra sau.

Mới nãy, người này còn cách anh mấy chục mét, anh vừa xoay người chạy được mấy bước, mà đối phương đã xuất hiện trước mặt anh rồi.

Cuối cùng anh cũng xác định, người đàn ông trước mặt là Dương Chấn mà anh đã theo dõi chụp trộm suốt buổi chiều.

“Anh bị bệnh à? Tự dựng chặn đường tôi làm gì?”

Nhiếp ảnh gia chột dạ nói, giả vờ bình tĩnh định rời đi.

“Cậu đừng giả vờ nữa, cậu đã chụp trộm tôi suốt buổi chiều, mau giao máy ảnh ra đây!” Dương Chấn lạnh nhạt nói.

“Anh không phải ngôi sao, thì ai thèm chụp trộm anh?” Nhiếp ảnh gia tức giận nói.

Dương Chấn cười khẩy: “Nếu cậu không đưa thì để tôi tự lấy.”

Dứt lời, Dương Chấn vươn tay về phía máy ảnh SRL ngay.

“Anh là cướp à?”

Nhiếp ảnh gia tức giận, vội né tránh.

Sao anh ta có thể ngăn cản chuyện Dương Chấn muốn làm được?

Anh dễ dàng cướp lấy máy ảnh.

“Anh kia, mau trả máy ảnh cho tôi, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.” Nhiếp ảnh gia uy hiếp.

Dương Chấn phớt lờ anh ta, chỉ cầm máy ảnh lên bắt đầu bấm, nhiếp ảnh gia muốn cướp lại nhưng chẳng thể được.

Rất nhanh, Dương Chấn đã nhìn thấy ảnh trong máy ảnh, anh không ngờ lại có gần trăm tấm, tất cả đều là ảnh anh và Tần Yên ở khu vui chơi.

Có lẽ người này là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nên góc chụp trộm cực kỳ khéo léo, mỗi tấm ảnh, Dương Chấn và Tần Yên đều rất thân mật, nhìn thế nào cũng giống một đôi tình nhân.

“Anh mau trả máy ảnh cho tôi!”

Nhiếp ảnh gia tức giận gào lên, không dễ gì anh mới chụp trộm nhiều ảnh như vậy, nếu anh thật sự bị Dương Chấn phát hiện, thì toi đời.

Nhưng anh không ngờ, Dương Chấn đã tìm thấy ảnh, hơn nữa còn lướt xem từ đầu đến cuối.

Mắt Dương Chấn dần lạnh lẽo, nhìn nhiếp ảnh gia với đôi mắt sắc bén, đối diện với ánh mắt này, nhiếp ảnh gia nhất thời run rẩy, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Anh, anh muốn làm gì?”

Nhiếp ảnh gia lùi về sau mấy bước, sợ hãi nhìn Dương Chấn.

“Nói, ai sai cậu làm chuyện này?” Dương Chấn lạnh lùng hỏi.

“Anh nói gì thế? Tôi không hiểu.” Nhiếp ảnh gia giả vờ hồ đồ.

Dương Chấn lạnh lùng nhìn anh ta, rồi rút thẻ nhớ ra.

“Anh làm gì đấy? Mau trả máy ảnh cho tôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 312: C312: Chúng ta đi thôi

Thấy Dương Chấn rút thẻ nhớ ra, nhiếp ảnh gia liền hiểu mình đã bị bại lộ, nên vội xông tới cướp lấy.

“Rầm!”

Dương Chấn đập mạnh máy ảnh SRL có giá trị không hề nhỏ xuống đất, với sức mạnh của anh, cú đập này hoàn toàn mang tính hủy diệt, thoáng chốc máy ảnh đã vỡ thành nhiều mảnh, cho dù sửa chữa lại cũng chẳng còn hy vọng gì.

Thẻ nhớ cũng bị anh bóp nát, rồi tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.

“Anh, anh dám phá hỏng máy ảnh của tôi, tôi liều mạng với anh!”

Nhiếp ảnh gia thấy máy ảnh bị đập vỡ, thì nhất thời nóng giận đến váng đầu, xông về phía Dương Chấn.

“Bịch!”

Dương Chấn đạp một phát, nhiếp ảnh gia đã bị đá bay mấy mét, nằm trên mặt đất rên rỉ.

“Nói, rốt cuộc ai phái cậu tới đây? Bằng không tôi không ngại khiến cậu không bao giờ chụp ảnh được nữa.”

Dương Chấn đi tới, giẫm một chân lên tay nhiếp ảnh gia, chỉ cần anh dùng sức, thì bàn tay này sẽ bị tàn phế.

Nhiếp ảnh gia cảm nhận được sức mạnh dần đè lên mu bàn tay, nên nhất thời biến sắc, vội nói: “Có người tới studio của tôi, trả tôi 30 triệu, bảo tôi chụp trộm ảnh thân mật giữa anh và bạn gái, nhưng tôi không biết anh là ai.”

Nhiếp ảnh gia thật sự sợ rồi, dù gì anh cũng kiếm sống bằng nghề này, nếu tay bị tàn phế, thì anh sẽ bị phá hủy tất cả.

Dương Chấn hỏi tiếp: “Studio của cậu ở đâu? Người đó tới bảo cậu chụp trộm chúng tôi lúc nào?”

“Studio của tôi là Chụp Hình Nghệ Kiệt ở số 500 đường Dân Thái, hai tiếng trước, có một người đàn ông trung niên tới tìm tôi, bảo tôi tới khu vui chơi Giang Châu chụp hình ngay.” Nhiếp ảnh gia vội thành thật khai báo.

Lúc này Dương Chấn mới nhấc chân ra, lạnh lùng quát: “Cút!”

Nhiếp ảnh gia như được đặc xá, vội bò dậy rời đi.

Dương Chấn lấy điện thoại ra gọi: “Hai tiếng trước, ở studio Chụp Hình Nghệ Kiệt số 500 đường Dân Thái, có một người đàn ông đã đi tới đó, cậu mau điều tra rốt cuộc người này là ai cho tôi?”

Trong lòng Dương Chấn đã đoán được đại khái, nhưng vẫn muốn xác nhận một lát.

Trước đây, sau khi Lạc Khải bổ nhiệm Tần Yên lên làm phó tổng giám đốc chi nhánh Giang Châu của tập đoàn Nhạn Chấn, thì có một trưởng phòng, ngang nhiên đứng ra tỏ vẻ không phục, khi bị Lạc Khải đuổi ra khỏi công ty, thì bỗng nhảy lầu tự sát.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Chơi trốn tìm

Hơn nữa sau đó, Dương Chấn cũng điều tra ra, phó tổng giám đốc tổng bộ – người đứng sau trưởng phòng này, đã hoàn toàn biến mất khi bước vào gia tộc Vũ Văn.

Ngoại trừ chuyện này, thì còn có người ở Giang Châu tuyên bố tập đoàn Nhạn Chấn đã tách khỏi gia tộc Vũ Văn, khiến sự phát triển của tập đoàn Nhạn Chấn gặp nhiều rắc rối.

Mọi chuyện đều cho thấy, có người trong gia tộc Vũ Văn muốn hủy diệt chi nhánh Giang Châu.

Rất có thể chuyện hôm nay có liên quan đến gia tộc Vũ Văn.

Nghĩ đến chuyện quá khứ, mắt Dương Chấn lóe lên tia sắc bén, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dù ông là ai, chỉ cần ông dám xuống tay với tập đoàn Nhạn Chấn, thì tôi sẽ không tha cho ông!”

Với anh mà nói, tập đoàn Nhạn Chấn không thể mang lại nhiều của cải, nhưng đây là thứ duy nhất mẹ anh để lại cho anh ở trên đời, dù chỉ là một tờ giấy, anh cũng phải ra sức bảo vệ.

“Anh rể, chẳng phải nhà vệ sinh ở đây à? Sao anh lại chạy xa như thế?”

Thấy Dương Chấn quay về, Tần Yên cười hì hì chỉ vào nhà vệ sinh bên cạnh nói.

Thấy Tần Yên, Dương Chấn liền đổi sắc mặt không vui ban nãy, cười đáp: “Lúc nãy anh gấp quá nên không nhìn thấy, chúng ta đi đón Tiếu Tiếu thôi!”

Tần Yên chơi đùa điên cuồng cả buổi chiều rồi, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều rồi, có vẻ chuyện buổi trưa không ảnh hưởng quá nhiều đến cô.

Dương Chấn khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh lái chiếc Phaeton tới nhà trẻ Lam Thiên.

Trong căn biệt thự xa hoa của gia tộc Vũ Văn ở Yên Đô.

Một thanh niên đang ngồi trên sofa gỗ Hoàng Hoa Lê đắt đỏ, tay cầm ly rượu vang quý giá, khẽ lắc lư.

Trước mặt anh ta còn có một người đàn ông trung niên đang đứng, nơm nớp lo sợ nói: “Tôi thật sự không ngờ thằng nhóc đó lại có thể cứu được cô ta, tôi vốn định xoay chuyển tình thế, nhưng vẫn thất bại, mong cậu Bân trách phạt!”

“Chuyện này tôi không trách ông, là do tôi đánh giá thấp thằng ranh đó, sự ngoan cường của anh ta như một con gián, xem ra muốn chơi chết anh ta thật sự rất khó.”

Cậu Bân nhếch miệng cười, rồi lạnh lùng nói.

“Cậu Bân, theo tôi thấy, cậu cần gì phải rắc rối như thế? Không bằng tìm thẳng một sát thủ, giết chết cậu ta, chẳng phải tốt hơn ư?” Người đàn ông trung niên dè dặt nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 27: Biết ai là chủ mưu chưa?

“Tập đoàn Nhạn Chấn là ông nội giao cho anh ta, nếu giết chết anh ta, chắc chắn ông nội sẽ điều tra cặn kẽ.”

Cậu Bân híp mắt nói: “Nhưng không sao, tập đoàn Nhạn Chấn là thứ duy nhất mẹ anh ta để lại cho anh ta, chỉ cần phá hủy nó, chắc chắn có thể khiến anh ta sống không bằng chết.”

“Vậy tại sao chúng ta không đánh thẳng tổng bộ, mà lại nhắm vào một chi nhánh Giang Châu nhỏ bé?” Người đàn ông trung niên khó hiểu.

“Ngu xuẩn! Ông cụ ghét nhất người nào làm trái mệnh lệnh ông ấy!”

Cậu Bân cười khẩy nói: “Giờ tập đoàn Nhạn Chấn đã giao cho Dương Chấn, mà tổng bộ lại ở Yên Đô, bảo tôi xuống tay dưới mi mắt ông cụ, ông đang chê tôi được ông cụ thương yêu nhiều quá à?”

“Cậu Bân, là tôi ngu xuẩn!”

Người đàn ông trung niên sợ đến tái mặt, vội quỳ xuống sàn nói.

“Được rồi, ông đứng lên đi!”

Cậu Bân lạnh nhạt nói: “Tôi mặc kệ ông dùng cách nào, trong vòng một tháng, phải phá hủy chi nhánh Giang Châu kia cho tôi!”

Người đàn ông trung niên khẽ run lên, vội đáp: “Cậu Bân yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cậu thất vọng.”

Nhà trẻ Lam Thiên ở Giang Châu.

Dương Chấn đã đón được Tiếu Tiếu, lúc bọn họ định rời đi, thì anh bỗng nhận ra, cách đó không xa có mấy bóng người đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Dương Chấn nhíu mày, đúng là phiền phức đua nhau tới!

Nhưng anh không biết, nhóm người này là người của ai?

Không ngờ bọn họ lại chạy tới nhà trẻ Lam Thiên tìm mình, bọn họ đang cảnh cáo mình ư?

Mắt Dương Chấn thoáng qua sát ý, dù là ai muốn đối phó với anh, anh cũng có thể tiếp nhận, nhưng nếu chặn anh trước cửa nhà trẻ con gái anh, thì chẳng khác nào đang tìm đường chết.

“Yên, anh chợt nhớ ra anh vẫn còn mấy chuyện phải giải quyết, em lái xe đưa Tiếu Tiếu về nhà trước, được không?” Dương Chấn bỗng lên tiếng.

Tần Yên không hề nhận ra điều gì khác thường, chỉ tưởng Dương Chấn có chuyện chính sự, nên vội nói: “Chuyện này có gì mà không được? Vậy em lái xe chở Tiếu Tiếu về trước, anh tự bắt taxi về nhé!”

“Tạm biệt ba!”

Dương Chấn đã dành nhiều thời gian bầu bạn với Tiếu Tiếu, nên cô bé không còn bám anh như hồi mới gặp nữa.

“Tạm biệt Tiếu Tiếu!”

Dương Chấn mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.

Đến khi Tần Yên lái xe rời đi rồi, Dương Chấn mới đi về phía mấy người kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.