Nghe Lưu lão quái nói thế, Diệp Lâm mới lấy lại tinh thần, vội vàng vận hành công pháp tu luyện, sau đó nhanh chóng phát hiện, mình không thể ngưng tụ một chút hơi thở võ thuật nào nữa, hiển nhiên tu vi võ thuật của mình cũng đã bị phế bỏ.
“Dương Thanh!”
Khuôn mặt Diệp Lâm trở nên dữ tợn, hằn học nhìn Dương Thanh, giận dữ hét to: “Mày nhất định sẽ phải trả giá đắt!”
Đáy mắt Lưu lão quái cũng tràn đầy thù hận, lão ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, nói: “Mày dám phế mất võ thuật của tao, đây nhất định sẽ là việc mày phải hối hận nhất đời này!”
Ánh mắt Dương Thanh lóe lên một ý muốn giết người, anh lạnh lẽo nói: “Các người đã muốn chết thì để tôi giúp các người toại nguyện!”
Dứt lời, bóng anh lại lần nữa biến mất.
“Huỵch!” !
Khi anh xuất hiện, một chân đã rơi xuống ngực Diệp Lâm, vận lực trong giây lát, con ngươi Diệp Lâm đột nhiên co rút lại, ánh sáng trong đôi mắt từ từ biến mất.
Lưu lão quái trợn to mắt nhìn, sắc mặt không thể tin nổi: “Mày, mày dám giết ông ta thật à?”
Dương Thanh cười nhạt: “Không chỉ dám giết ông ta, kể cả ông, tôi cũng dám giết!”
“Không!”
Thấy Dương Thanh tung một cước về phía mình, Lưu lão quái cuống quít đến tuyệt vọng, hét lớn: “Tôi có thể nói cho cậu biết một bí mật về thân thế của cậu!”
Chân Dương Thanh đã hạ xuống, thậm chí đã chạm vào ngực Lưu lão quái, nhưng câu nói vừa rồi của lão ta đã thành công kìm chân anh lại.
Nhận ra mình còn sống, Lưu lão quái hào hển thở gấp, con ngươi tràn đầy sợ hãi.
Lão ta chưa từng tưởng tượng ra, có một ngày mình sẽ bị người dẫm đạp dưới chân như một con kiến, thậm chí một cước của đối phương đã đủ giết chết mình.
Dương Thanh lạnh lẽo nói với lão ta: “Nếu ông dám lừa gạt tôi, tôi sẽ khiến ông nếm thử thế nào là sống không bằng chết!”
Giọng nói của anh lạnh buốt như băng, Lưu lão quái chợt cảm thấy buốt giá tận xương tủy, người cứ run lên.
Lão ta vội vã tỏ thái độ: “Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không dám lừa gạt cậu!”
Nay cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, bốn phía đều có người, dĩ nhiên Dương Thanh sẽ không để Lưu lão quái nói ra thân thế của anh tại nơi như thế này.
Giờ đây Lưu lão quái đã mất sạch võ thuật, dù giữ lại cái mạng của lão ta cũng sẽ không gây nên sóng gió gì.
Dương Thanh đảo mắt nhìn khắp chốn một lượt, sau đó lạnh lùng cất tiếng: “Còn ai muốn đánh với tôi một trận?”
Anh vừa nói xong, khắp chốn chìm trong tĩnh mịch!
Nếu không phải vừa chính mắt chứng kiến sức mạnh của Dương Thanh, có lẽ bọn họ còn có thể tự tin tham dự cuộc đấu, nhưng giờ đây, ngay cả khi hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh liên hợp lại cũng không phải đối thủ của Dương Thanh thì những con tép chỉ có thực lực Thần Cảnh như bọn họ có tư cách gì mà đòi đánh một trận với Dương Thanh?
“Nếu không còn ai, vậy tôi tuyên bố, cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô đến đây là kết thúc! Từ nay về sau, tôi chính là Vương của Yến Đô, thành lập một trật tự võ thuật mới cho Yến Đô này, ai không tuân theo, giết không tha!”
…!
Hiện trường tràn đầy những tiếng hoan hô vang dội, cuộc tranh ngôi Vương của Yến Đô rốt cuộc đã kết thúc.
Đối với Dương Thanh, chuyện cần làm sau đó chính là kế thừa Đế Thôn trong truyền thuyết, lấy được Đế Trượng, cứu Mã Siêu.
.